Chương 735
Vy Hiên đứng thẳng dậy, ngước đôi mắt trong sáng lên, hiểu rõ nhưng lời nói ra lại mang ý lảng tránh: “Vũ, cậu có chuyện mà cậu phải làm, đây không phải chuyện cậu nên quan tâm.”
Anh ta bước tới, lồng ngực cứng rắn áp cô vào sát góc tường. Cảm giác áp bức mạnh mẽ lấy đi nguồn không khí xung quanh cô, khiến cho cô tựa như con cá đang khát vọng được hít thở, chỉ có thể mở lớn miệng bất lực, cố gắng hít thở trong thầm lặng.
“Tôi nên quan tâm cái gì?” Tập Lăng Vũ nhướn mày, đôi mắt kia tựa như hai chiếc giếng sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô từ trong đáy giếng tối đen.
“Hửm? Cô nói, tôi nên đem lực chú ý để ở chỗ nào?”Anh ta ép buộc cô, mặc kệ việc cướp đi bao nhiêu dưỡng khí để sinh tồn của cô, cho dù đã tới bên rìa vách đá, cũng muốn ép buộc cô đưa ra câu trả lời!
“Rõ ràng cô biết!”Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói ra từng chữ.
Cô biết.
Vậy thì sao?
Hai người ở ngoài tầm với, cho dù đứng gần nhau, cũng chỉ có thể cách thời gian mới gặp được.
Đặt trán trên vai anh ta, cô khẽ nói: “Đừng lãng phí những thứ quý giá của cậu cho tôi, nếu có một chút khả năng, chúng ta đã không như thế này.”
Người trước mặt không động đậy, giống như một khúc gỗ, đứng không vững, cơ thể lay động trên xe buýt.
Cô nhắm chặt mắt, không để hốc mắt bị hơi nước bao trùm, tay siết chặt tới mức các ngón tay trắng bệch, nhưng cô vẫn không thả ra. Sợ một khi không nắm chặt, sẽ ôm chặt lấy anh ta.
Cuối cùng, là anh ta ôm lấy cô: “Thứ quý giá nhất của tôi là cô.”Anh ta nói bên tai cô.
Đến điểm dừng tiếp theo, anh ta xuống xe.
Chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại, trên xe, người phụ nữ ở góc xe đang khóc không thành tiếng.
Cả ngày Vy Hiên không có chút tinh thần nào. Các cuộc gọi từ phương tiện truyền thông ít, công việc cũng được giảm bớt, có thêm nhiều thời gian hơn, cô yên lặng ngồi trên ghế.
Lãnh đạo đi ngang qua, đặt hợp đồng nhân viên chính thức lên bàn cô, tiền lương và đãi ngộ rất tốt, đã ký và đóng dấu xong, chỉ cần cô ký tên mình nữa là xong.
Còn chưa tan làm, Bảo Ngọc đã gọi điện thoại tới, xác nhận lại việc sau khi cô tan làm sẽ tới.
Vy Hiên không đề cập tới việc Liên Cẩn Hành muốn tới đón cô, có lẽ vì chuyện buổi sáng nên cô không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, cô tự rụt mình vào mai rùa mà cô tự chế tạo giữa mình và Tập Lăng Vũ.
Liên Cẩn Hành rất đúng giờ, vừa qua khoảng thời gian tan tầm đã đứng chờ ở dưới tầng. Anh mặc trên người bộ vest màu nhạt, áo sơ mi màu đen, khí chất lập tức khác đi.
Lúc Vy Hiên đi ra, anh đang đứng ở trước xe Bentley Mulsanne gọi điện thoại. Nhìn thấy cô đi ra thì nói đơn giản một câu rồi kết thúc cuộc gọi.
“Anh không cần phải bận tâm đến tôi.” Vy Hiên đi tới rồi nói, ám chỉ cuộc gọi lúc nãy.
“Công việc vĩnh viễn không xong.” Anh nói xong, rồi khẽ gật đầu với mấy người phía sau Vy Hiên.
“Ngài Liên! Tới đón Tiểu Phạm tan làm sao!”
“Ha ha, ngài Liên thật chu đáo! Đi làm thì đưa đi, tan làm lại đón về, Tiểu Phạm hạnh phúc quá!”
Nhóm đồng nghiệp cười khúc khích đi qua bên cạnh, Vy Hiên nhanh chóng cúi đầu, vòng sang bên kia của xe.
Vào lúc giờ cao điểm, có rất nhiều xe trên đường, Liên Cẩn Hành hỏi cô: “Em có biết đường không?”
Cô gật đầu, chỉ nói: “Rẽ phải ở ngã tư phía trước, đi qua hai đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái.”
Anh lấy kẹo cao su ra, biết cô không ăn mấy thứ này nên cũng không hỏi lại.