CHƯƠNG 72

Trương Thịnh Hải khựng lại, gãi đầu, ậm ừ một lúc mới nói: “Anh của Đào Nhi ở trong tù, không có ai chăm sóc cô ấy, thỉnh thoảng khi không có tiết học thì em sẽ đi thăm cô ấy. Nhưng mấy ngày trước, bỗng nhiên cô ấy mất tích! Em đã tìm rất lâu mới biết cô ấy bị bọn buôn người lừa gạt đến quán bar làm gái tiếp rượu!”

Cậu nói tới đây thì siết chặt nắm tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đám người kia đúng là lũ cặn bã, ngay cả một cô gái bị thiểu năng mà cũng không buông tha! Lúc em chạy đến đó còn thấy có một tên khốn kiếp đang sờ đùi cô ấy…”

Cậu không nói tiếp được nữa, nghĩ đến cảnh Đào Nhi lúc đó chỉ lo ăn, bị bắt nạt cũng không biết, còn ngốc nghếch cười với tên kia thì cậu lại thấy tức giận đến mức muốn hộc máu!

Bảo Ngọc từ từ nheo mắt, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Hải, em thích Đào Nhi?”

“Không có!” Trương Thịnh Hải kịch liệt phủ nhận: “Cô ấy là bạn của em gái em, sao em có thể thích cô ấy chứ? Chị đừng nói lung tung! Bạn của em gái, không thể bắt nạt được!”

“OK, chị hiểu rồi. Vậy nói tới chuyện làm sao mà em nợ 1,5 tỷ đi?”

Trương Thịnh Hải lập tức ngồi xổm xuống bên chân Bảo Ngọc như chú cún nhỏ: “Chị, khoản tiền đó… Em sẽ tìm cách trả lại.”

Bảo Ngọc nhíu mày: “Em định trả thế nào? Bán thận à?”

Cô nhún vai làm vẻ như không có chuyện gì: “À, có khi phải bán cả hai quả thận thì may ra mới đủ để trả.”

Trương Thịnh Hải càng cúi đầu thấp hơn, hai tay vò kéo thảm trải sàn trong vô thức, tiếng nói càng lúc càng nhỏ: “… Em đi tìm người kia thương lượng một chút, em sẽ trả anh ta theo kỳ. Dù sao thì họa là do em gây ra, em không thể để chị phải chịu oan ức thay em.”

“Cốc.”

Bảo Ngọc tức giận vỗ vào đầu cậu: “Ngu ngốc, nhớ cho kỹ, chị gái là để lừa gạt!”

Trương Thịnh Hải ngây ngốc nhìn cô, vành mắt dần đỏ lên: “Chị… Đó là 1.5 tỷ đấy…”

“Chị biết đếm.”

“Nhưng, nhưng chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Chuyện này em đừng quan tâm.” Bảo Ngọc đứng dậy, ngáp một cái, bị giày vò đến tận nửa đêm, quá mệt rồi: “Chị muốn đi ngủ.”

Trương Thịnh Hải bất ngờ ôm chân cô, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Chị, chị thật tốt…”

“Bớt buồn nôn đi! Mau cút về phòng đi!” Bảo Ngọc ngoài miệng nói vẻ chán ghét nhưng ánh mắt nhìn em trai lại rất dịu dàng.

Hôm sau, Bảo Ngọc dậy thật sớm, muốn tới sàn giao dịch, bán chỗ cổ phiếu vừa mua vào. Cho dù không đủ 1.5 tỷ thì tạm thời có một ít để đưa cho Bắc Khởi Hiên cũng được.

Cô không muốn thiếu nợ anh ta.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bảo Ngọc vừa mới ra ngoài thì bất ngờ nhận được điện thoại của Bắc Khởi Hiên: “Ra ngoài đi ăn sáng với anh.”

Anh nói thẳng, không có chỗ để thương lượng.

“Xin lỗi, tôi không rảnh.” Cô không thích giọng điệu ra lệnh này của anh ta, kiếp trước cô đã nghe quá nhiều rồi.

Nhưng cô định cúp điện thoại thì lại nghe thấy tiếng cười nhẹ ở đầu bên kia: “Thân là chủ nợ, anh cũng chỉ có chút yêu cầu này mà thôi, coi như là để bàn bạc một chút xem nên giải quyết khoản nợ này như thế nào, khó khăn lắm sao?”

Bảo Ngọc nhíu mày: “Ở đâu?”

Sau khi nói địa chỉ, Bắc Khởi Hiên thêm một câu “Chờ em” rồi cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play