Chương 716

Liên Cẩn Hành chìa tay ra: “Xin chào, tôi là Liên Cẩn Hành.”

Lúc ra khỏi phòng làm việc, Vy Hiên vẫn đi theo sau lưng Liên Cẩn Hành, cô cúi đầu, chỉ sợ tiếp tục gặp phải người quen.

Anh ngồi vào trong xe, ngoảnh đầu lại nhìn cô: “Thích ăn gì?”

“Ồ, tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”

Giọng nói của cô có ý hối thúc, chỉ muốn rời khỏi nơi này cho mau thôi.

Anh vừa khởi động máy xe, rồi lại tắt.

“Sao thế?” Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

“Trước đây cô vẫn luôn sống như vậy à?” Anh hỏi.

Câu hỏi này làm Vy Hiên sững sờ, không hiểu anh nói vậy là ý gì. Liên Cẩn Hành lại nói: “Không biết thích cái gì, cũng không biết cái gì! Thái độ của mình về cuộc đời mình mà vẫn mập mờ như thế, sao người khác có thể xem trọng cô được?”

“Tôi…”

“Với thái độ thiếu trách nhiệm này của cô, sao người khác có thể yên tâm giao cuộc đời mình cho cô đây?”

Vy Hiên trừng to mắt, cô vốn chưa hề nghĩ đến mấy vấn đề như kiểu “cuộc đời” mình! Chứ đừng nói là tiếp nhận cuộc đời của người khác!”

Anh ta… đang nói đùa kiểu gì vậy!

Liên Cẩn Hành khởi động máy xe, không để ý đến cô nữa.

Vy Hiên cảm thấy lạ lùng hết sức, chẳng qua cô chưa kịp nghĩ ra bản thân mình thích ăn gì mà thôi! Có cần phải chụp cái mũ to tướng như thế lên đầu cô không? Mắc gì lại đi dạy đời cô?

Cô quay mặt sang một bên, bực bội đến nỗi không nói nên lời.

Suốt dọc đường, bầu không khí vẫn luôn lâm vào cảnh lúng túng, nhưng không ai muốn phá tan sự yên tĩnhh này.

Liên Cẩn Hành dừng xe lại, đi xuống trước, Vy Hiên nối gót theo sau anh.

Là một cửa hàng lâu đời, diện tích không lớn lắm, khách khứa ra vô nườm nượp.

Nhân viên mặc đồng phục đứng ngoài cửa bước lên nghênh đón: “Mời quý khách vào trong này…”

“Anh ơi, chị ơi mời vào trong.”

Tiếng chào hỏi lanh lảnh đậm chất địa phương, cùng với những bộ bàn ghế dài được sắp xếp trong quán, khách hàng nói chuyện xôn xao, náo nhiệt tưng bừng, thoắt chốc đã khiến cho Vy Hiên có ấn tượng tốt với nơi này.

Sau khi ngồi xuống, anh lập tức gọi một phục vụ mặc áo hoa nhí lại, đến thực đơn cũng không buồn xem mà gọi món luôn.

Vy Hiên quên ngay những chuyện không vui ban nãy, rồi tò mò hỏi: “Anh thường đến đây lắm à?”

“Ừm.” Anh trả lời, nói: “Lúc có một mình thường đến đây ăn.”

Vy Hiên đưa mắt nhìn khắp bốn bề như thể đã ngộ ra điều gì, rồi không khỏi cảm thán: “Nơi này náo nhiệt thật.”

Một nơi tuyệt vời để xóa tan đi cảm giác cô quạnh.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng bánh cuốn, thịt băm và khoai tây sợi ra bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play