Chương 694

Tập Lăng Vũ chậm rãi thả dao nĩa trong tay ra, ngẩng đầu, một đôi mắt tràn ngập cuồng vọng cực kỳ giống mắt của ông ta, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Con muốn gặp cô ấy thì tùy thời tùy chỗ đều sẽ đi gặp, không cần phải có được sự đồng ý của bất luận kẻ nào.”

Sắc mặt Tập Chính Hãn càng ngày càng âm trầm, Trình Tương thì lửa cháy đổ thêm dầu: “Ha ha, nói hai người trong sạch ai tin được chứ! Nhưng Lăng Vũ này, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp con không thích lại đi thích một bà cô già cũng sắp ba mươi tuổi đến nơi rồi! Ánh mắt của con không khỏi cũng quá kém rồi!”

Tập Lăng Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cười lạnh nói: “Bà cũng già đến mức xương cũng sắp không gặp được rồi, ông già cũng nên tranh thủ thời gian mà đổi một người mới đi mới đúng.”

“Mày nói cái gì!”

Số tuổi là tối kỵ của phụ nữ, càng sợ chồng mình sẽ có người mới thay thế mình, Trình Tương đã trải qua chuyện như vậy nên càng sợ hơn. Bà ta tức đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Tập Lăng Vũ liền bắt đầu không giữ mồm giữ miệng chửi loạn một trận: “Mày đúng là đồ sao chổi! Mày chính là không muốn thấy cả nhà tao được yên ổn đúng không? Mày vừa về đây liền đem trong nhà quấy cho gà chó không yên, khiến cho mặt mũi của ba mày đều bị mất hết! Biết rõ ông ấy hận nhất là nhà họ Phạm mà mày lại cứ cố tình phải cùng Phạm Vy Hiên kia làm mấy việc không thể lộ ra ngoài! Sao mày không đi chết theo con mẹ khốn nạn của mày luôn đi…”

Tập Lăng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, mấy bước nhảy tới, một tay liền bóp lấy cổ bà ta, mắt đỏ ngầu dọa cho tròng mắt Trình Tương trợn tròn, hai tay không ngừng đánh loạn: “Buông tay…cái đồ sao chổi nhà mày… mau buông tao ra!”

Tập Lăng Vũ mắt đỏ ngầu, cười gằn tăng thêm lực trên tay dường như là thật sự muốn bẻ gãy cổ bà ta!

“Dừng tay!” Tập Chính Hãn cũng đứng dậy, cái ghế cọ sát với mặt đất vang lên một tiếng động thật lớn.

Mắt Tập Lăng Vũ híp lại, ánh mắt căm hận kia khiến Trình Tương giật cả mình, lúc này bà ta mới giật mình, Tập Lăng Vũ cường tráng trước mặt cũng không còn là cậu bé gầy yếu mặc cho bà ta ức hiếp năm đó nữa!

“Còn không mau buông tay!” Tập Chính Hãn tức giận thở hổn hển.

Anh cắn chặt răng, năm ngón tay bỗng nhiên mở ra, buông lỏng Trình Tương ra.

“Khụ… Khụ khụ…” Sau một trận ho mãnh liệt, Trình Tương lập tức liền khóc lớn lên: “Cái nhà này không có cách nào sống nổi nữa! Chính Hãn! Con của ông muốn giết tôi, nó muốn giết tôi, ông có nhìn thấy không? !”

Tập Lăng Vũ thu tay lại, lạnh lùng lườm bà ta một cái, giống như cái gì cũng chưa xảy ra, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng đã nguội lạnh.

Nhìn thấy dáng vẻ không biết hối cải của anh, sự khoan dung của Tập Chính Hãn cũng đã đến cực hạn, ông ta đưa tay chỉ ra phía cổng, cả giận nói: “Bây giờ cút ngay ra ngoài cho ba! Cút!”

Tập Lăng Vũ không hề động đậy, vẫn không quan tâm ngồi yên ăn bữa sáng.

“Chúng tao đang yên ổn vì sao mày còn muốn trở về phá hỏng một nhà ba người chúng tao?” Trình Tương ở một bên ủy khuất khóc lóc kể lể, tiếng khóc chốc chốc lại trở nên bén nhọn: “Ba của mày chèo chống cái nhà này khổ cực như vậy, mày làm con mà không biết thương ông ấy người vợ như tao đều nhìn ở trong mắt! Nếu trong lòng mày vẫn còn oán hận thì cứ nhằm vào một mình tao là được, tao xin mày bỏ qua cho ông ấy, buông tha cho cái nhà này đi!”

Tập Lăng Vũ vẫn mắt điếc tai ngơ, bộ dáng lạnh lùng khiến cho trái tim Tập Chính Hãn băng giá.

Ông ta đột nhiên bước nhanh đi qua đem đồ ăn trước mặt anh hất đổ, lại đem tất cả đồ trên bàn quét hết xuống đất, đứng ở trước mặt Tập Lăng Vũ chỉ ra cửa: “Cút! Cút ra ngoài!”

Tay Tập Lăng Vũ vẫn đang duy trì tư thế cầm dao nĩa.

Thật lâu sau anh mới để xuống, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play