Chương 677

Tiến lên một bước, bà ta thấp giọng nói: “Cô Phạm, nếu tôi là cô, tôi sẽ nắm thật chặt lấy người đàn ông này, sẽ không cho anh ta thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, càng không thể bên cạnh anh ta xuất hiện người phụ nữ khác.”

Ánh mắt của bà ta như có như không liếc về phía trước một chút, Vy Hiên cũng nhìn theo, có ba một người phụ nữ xinh đẹp đang vây quanh Lăng Vũ, sắc mặt anh ta rất tự nhiên, giống như đã sớm quen thuộc với những tình huống như vậy.

Vy Hiên chỉ nhìn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt: “Bà Tập, có lẽ bà đã hiểu lầm. Tôi và Vũ không phải quan hệ như lời bà nói, và cũng không có khả năng trở thành loại quan hệ đó. Nên, sự lo lắng của bà là hoàn toàn không cần thiết.”

Trình Tương âm trầm nheo mắt lại, sắc mặt trở nên khó coi, cười gằn: “Không phải sao? Cô nam quả nữ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cô nói không phải thì người khác sẽ tin sao? Đừng nói với tôi là, cô ở cùng cậu ra chỉ là đền bù cho những sai lầm của người nhà họ Phạm! ha ha… nếu như vậy giờ tôi nói thật cả với Lăng Vũ, cho dù cô đã từng làm gì cho anh ta, cũng là vì…” Ánh mắt bà ta nhìn thằng Vy Hiên, nhẹ giọng: “Báo thù!”

Lông mày Vy Hiên lập tức nhíu chặt.

“Cô nói xem anh ta có còn nghe lời cô nữa không?” Ánh mắt Trình Tương nhìn cô, lại giống như tốt bụng khuyên nhủ: “Cô Phạm, nhân lúc còn chưa bị tổn thất gì thì hãy nên chấp nhận đề nghị của tôi. Đương nhiên, tôi sẽ không bạc đãi cô, tôi hứa, sẽ nhiều hơn so với chồng tôi! Chỉ cần cô khiến anh ta rời khỏi công ty, đi càng xa càng tốt! Việc này đối với tất cả chúng ta mà nói thì đôi bên đều cùng có lợi.”

Vy Hiên cau mày, ánh mắt chán ghét nhìn bà ta, chán ghét đến mức tính nhẫn nại mà cô vốn đã rèn luyện cũng đều bị vứt bỏ.

Không cách nào chịu nổi, cô xoay người, nhìn thẳng vào Trình Tương, nói từng chữ: “Bà Tập,, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Tất cả tài sản đứng tên ông Tập đều họ Tập, làm con trai cả của nhà họ Tập, A Vũ hoàn toàn có quyền tham gia vào bất kỳ ngành nghề nào trong công ty của nhà họ Tập. Cho dù ông Tập giao công ty cho Vũ cũng là vì công nhận năng lực của cậu ấy, thừa kế sự nghiệp của cha mình, không có gì sai cả. Nếu bà Tập muốn con trai mình tranh thủ thứ gì thì tôi khuyên bà nên bồi dưỡng anh ta, để anh ta trở nên ưu tú, ông Tập tự nhiên sẽ nhìn thấy, chia tài sản gia đình thế nào, đó cũng là sự cân nhắc của ông ấy. Tôi khuyên bà một câu, ông Tập là người thông mình, ông ta sao lại không biết những thủ đoạn nhỏ phía sau của bà chứ?”

Vy Hiên tiến lên một bước, ánh mắt cũng như có như không nhìn về phía trước: “Đừng làm quá nhiều, nếu không sẽ liên lụy đến con trai mình!”

“Cô nói cái gì … ” Trình Tương thẹn quá hóa giận, vừa muốn vặn hỏi thì ánh mắt lại nhìn thấy Tập Chính Hãn đang đi về phía này.

Bà ta giật mình, vội vàng nặn ra một nụ cười, quay người đi, cười như không người, phẫn hận trừng mắt nhìn Vy Hiên.

“Bà Tập, thật ra cho dù bà nói gì, Vũ cũng sẽ không tin, bà muốn đánh cược không?”

Đây là sự tự tin mà cô đánh đổi khi sống với Vũ mười năm.

anh ta biết cô là ai, không những không căm thù, tránh xa cô, ngược lại còn chấp nhận cô, giữ cô ở bên người, điều này đủ để chứng mình, anh ta không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, chỉ là quá cô đơn.

Cũng giống như cô, cô đơn quá lâu, nên có sở trường che giấu.

Khuôn mặt thuần khiết của Vy Hiên không bị năm tháng khắc họa, đẹp đến mức tươi tắn, thanh nhã. Sự tự tin đó khiến cô trở nên tỏa sáng, giống như một bông hoa hồng đang nở rộ.

Nở một nụ cười lịch sử xa cách với đối phương, Vy Hiên quay người.

Trình Tương xanh mặt, nhìn cô với ánh mắt đầy thù hận.

Vy Hiên đến bên cạnh Bảo Ngọc, cô nói về Trình Tương: “Bà ta là mẹ kế của tên nhóc kia?”

Vy Hiên “ừ” một tiếng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play