625

“Vậy có tác dụng gì? Ngọc Diệp chỉ cần nước mắt lưng tròng thì nó có lợi hại hơn nữa cũng phải đầu hàng.” Bảo Ngọc rất hiểu em trai của mình, có điều, may đối phương là Ngọc Diệp, nếu không cô thật sự sẽ lo lắng.

“Ồ đúng thế, cái này là chị Điềm kêu tôi đưa cho cô.” Nghê Thư rút một tờ giấy từ trong chiếc hộp bảo bối của cô ấy ra, bên trai vẽ hai người lớn, một đứa bé, phong cách vẽ có hơi trẻ con nhưng vẫn rất dễ nhìn, liếc một cái thì có thể hiểu.

Bảo Ngọc nhận lấy: “Là… Mộc Mộc vẽ sao?”

“Ừm, thằng bé nói cái này là cho hai người, đứa bé này tuy không quá thích nói chuyện, có điều có thể nhìn ra được, nó rất nhớ hai người. Tìm thời giản rảnh thì cô đi thăm thằng bé đi.”

Ánh mắt của Bảo Ngọc trở nên nhu hòa: “Chị Điềm đâu?”

Nghê Thư thần bí nháy mắt: “Cảm xúc gần đây của chị Điềm không quá tốt, tốt nhất không nên chọc chị ấy.”

Bảo Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”

“Có một người tự xưng là chồng của chị ấy trở về tìm chị ấy, lần đầu tiên gặp mặt, chị Điềm thiếu chút nữa vặn gãy cánh tay của người ta, may được Thạch cản lại.”

Bảo Ngọc ngạc nhiên không thôi: “Sau đó thì sao?”

Nghê Thư nhún nhún vai: “Người ta cũng không vừa, ngày nào cũng nịnh Đinh Khiên và Mộc Mộc. Theo tôi thấy, người đàn ông đó không tồi, không giống loại người vứt bỏ vợ con, ẩn tình bên trong, người ngoài như chúng ta cũng không tiện nghe ngóng.”

Bảo Ngọc lúc này mới mỉm cười: “Mặc kệ nói như thế nào, có một gia đình hoàn chỉnh là điều tốt nhất.”

Nghê Thư nhìn Vy Hiên vừa kiểm tra ảnh trong máy ảnh vừa sát lại, cười như không cười nói: “Này, Vy Hiên, cô bây giờ là người nổi tiếng trong giới tin tức, trước đây đều là cô báo cáo với người khác, bây giờ tin quái bát về cô cũng dã tràn khắp mọi nơi rồi.”

Vy Hiên vô tư đáp: “Thì sao?”

“Đừng giả ngơ nữa, tin tức trên báo tối qua là chuyện gì? Người tặng hoa cho cô là ai?”

Bảo Ngọc lập tức gật đầu: “Tin tức đó tớ cũng xem rồi, tớ cũng đang muốn hỏi.”

“Anh ta à, cậu cả của nhà họ An, nói là fan của tớ, cứ một mực cản tớ ở sân bây, may mà có bảo vệ giải vây, nếu không tớ cũng khó lòng thoát thân rồi!”

Bảo Ngọc khẽ cười: “Cậu bây giờ chính là nữ thần cello đại danh đỉnh đỉnh rồi, đàn ông theo đuổi cậu đã xếp thành hàng dài, ai đó nhà cậu không ghen à?”

Lần đầu tiên Vy Hiên đỏ mặt, sao không ghen chứ, cậu Liên nhà cô sau khi đọc tin tức đó thì đè cô ta lên giường ăn hết lần này đến lần khác khiến cô ta ba ngày không xuống được giường.

Hai người giống như phát hiện đại mục mới, họ liếc nhìn nhau trao đổi thông tin, có chuyện bát quái!

Vy Hiên không tự nhiên túm túm tóc, ho nhẹ hai tiếng: “Tớ còn có việc, đi trước đây, rảnh tớ sẽ đến thăm cậu.”

Nhìn bóng lưng chạy chốn của cô ấy, Bảo Ngọc ăn hạt óc chó, cười nói: “Này, cô thấy sao?”

“Còn có thể thấy gì, hai người đó quan hệ rất tốt!” Nghê Thư rất chắc chắn.

Bảo Ngọc nghiêng đầu cười, Vy Hiên là bạn thân nhất của cô, cô bạn tốt luôn ở bên cô khi cô cần, cô ấy cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, cô đương nhiên rất vui mừng.

“Cậu Liên là người đàn ông tốt hiếm có, giao Vy Hiên cho anh ta, tôi cũng yên tâm.” Bảo Ngọc cười híp mắt nói: “So với Thiên Ma, cậu Liên đáng tin cậy hơn nhiều.”

Nghê Thư hơi sững người, lắc đầu trừng mắt với cô: “Đang yên đang lành, nhắc đến tên bi3n thái Thiên Ma đó làm gì? Mất hứng!”

“Ồ? Vậy sao?” Bảo Ngọc nở nụ cười vô hại: “Tôi nghe Tiêu Mặc Ngôn nói, anh ta bây giờ đến tìm Tư Đồ gây phiền phức, Tư Đồ mới đầu còn nhường anh ta, sau này cũng có chút phiền, định đáp trả lại.”

Con ngươi của Nghê Thư khẽ chuyển động, bực tức nói: “Đánh chết, tôi đã nói với đồ khốn đó rồi, đừng tìm Tư Đồ gây phiền phức, anh ta sao lại không nghe cơ chứ!”

“Cô càng nói đến Tư Đồ, anh ta sẽ càng không bỏ qua cho Tư Đồ.” Bảo Ngọc cười cười áp sát: “Nghe tôi nói này, cô ở trước mặt anh ta mắng thậm tệ Tư Đồ một trận, anh ta chắc chắn sẽ hết giận, sau này cũng có thể coi Tư Đồ là anh em!”

Nghê Thư liếc nhìn cô: “Chủ ý tệ tại.” Nói xong, cô ấy lập tức đứng dậy: “Tôi có việc, đi trước đây.”

Bảo Ngọc ngồi ở đó, vẫy vẫy tay: “Đi sớm về sớm, chú ý thái độ.”

Tai của Nghê Thư đỏ ửng, coi như không nghe thấy.

Sau khi hai người đó rời đi, Bảo Ngọc lười biếng ngáp, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

Đầu mùa hè, gió nóng bốc lên, khiến thai phụ rất hay buồn ngủ, không bao lâu sau cô đã ngủ say.

Khi Tiêu Mặc Ngôn đi ra, vừa hay thấy dáng vẻ cô ngủ ngon lành.

Hình bóng cô ấn vào trong mắt, khóe miệng của anh bất giác cong lên thành vòng cung.

Lấy chiếc mỏng trong tay nhẹ nhàng đắp cho cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra sau lưng cô, Bảo Ngọc tự nhiên dựa đầu vào vai của anh, ngủ say.

Theo thói quen anh đặt nụ hôn trên trán của cô, đưa tay đặt trên bụng của cô, dịu dàng vuốt v e.

Ngẩng đầu lên, anh nhìn bầu trời, dáng mây rực rỡ, ngày đẹp gió thuận.

Anh khẽ cười, ánh mắt hạ xuống, tay vỗ nhẹ lên bụng của cô: “Tiêu Phong… Tiêu Vân… Gọi như vậy đi.”

“Thích không?”

“Không nói thì coi như hai đứa thích rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play