Chương 620

Nhưng anh sẽ không suy nghĩ tới nhân quả tuần hoàn gì đó, anh tuyệt đối sẽ không thu tay lại! Bất kể là Tiêu Mặc Ngôn hay Tiêu Tuyệt, anh đều muốn vượt qua bọn họ, giẫm bọn họ xuống dưới chân mình!

Ánh mắt có chút giãy giụa đã bắt đầu trở nên kiên định, cảm giác mệt mỏi trước đó cũng hoàn toàn biến mất. Dường như anh đã tìm được động lực, trên thế giới này vốn không có phân biệt đúng sai gì đó, càng không có cái gọi là xét xử chính nghĩa xuất hiện. Điều anh cần phải làm là không ngừng cướp lấy quyền lợi, đó chính là ý nghĩa tồn tại của anh!

Sau khi Tiêu Chính Thịnh và Kiều Nhã dọn đi không bao lâu, người chủ mua căn nhà này mới lại xuất hiện.

Bảo Ngọc đứng trước cửa lớn, ngẩng đầu nhìn biệt thự nhỏ này. Cô lại nhớ cảnh tượng nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn trước đây. Bây giờ nhớ lại, thật sự giống như mới hôm qua.

Cô cầm chìa khoá trong tay và mở cổng.

Sau khi đi vào, cô đi thẳng qua phòng khách tới vườn hoa phía sau.

Cho dù hoa đào đã héo tàn, cô lại vĩnh viễn không quên được người đứng ở dưới tán hoa đào kia.

Một người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, không dính một hạt bụi, quần chéo màu đen, màu sắc một đen một trắng khác biệt, đứng dưới tán hoa đào màu hồng, không ngờ lại có cảm giác hài hòa một cách lạ thường.

Cô nhớ, anh với đôi chân thon dài, thẳng tắp đứng thẳng, thật sự kích động muốn khóc.

Những hình ảnh kia lại vô thức dừng lại trong đầu, thay thế những ký ức vốn loang lổ tối nghĩa.

Cô đi vào, giơ tay xoa nhẹ lên cành cây trơ trụi cao qua đỉnh đầu, đôi môi tuyệt đẹp lơ đãng mỉm cười.

Cuộc đời kiếp trước, đợi toàn thân tắm trong cánh hoa, bỏ xuống gánh nặng, cô không có khái niệm thời gian nữa. Kiếp trước gặp được người kia là thật hay giả thì có liên quan gì chứ? Cô xác định cô yêu, cô không có cách nào bỏ qua Mặc Ngôn, lại là người duy nhất trong lòng cô.

Tỉnh mộng mà duyên không tan, đây mới là hạnh phúc thật sự

Cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy trên cao có một bông hoa đào còn chưa tàn, đang run rẩy ở trên đầu. Cô vui mừng, nhón chân lên và cố với tới, nhưng dù cố hết sức vẫn không thể làm được.

Lúc này, một cánh tay dài hơn cô giơ lên, dễ dàng hái được bông hoa này xuống.

Bảo Ngọc ngây người, quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, mơ màng như có sương mù tràn ngập, như mưa chiều lã chã.

Cô đã từng quan tâm tới hai mắt này vô số lần, cô biết, bất kể cách mấy đời, thế giới trừ hoa cỏ cũng chỉ có cô.

“Dáng người quá thấp.” Anh cười khẽ, tiện tay gài bông hoa đào lên tóc cô. Anh nhìn xung quanh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Tôi đã sớm biết, mặc kệ là lúc nào, nhìn em trong hoa đào đều đẹp như vậy.”

Bảo Ngọc mặt đỏ lên: “Thật vất vả mới phát hiện ra một bông như thế, anh cần gì phải hái xuống. Cắt cả cành cắm mới được lâu.”

“So với cắm nó, mỗi ngày nhìn nó, còn không bằng để nó tôn lên vẻ đẹp của em, mỗi ngày nhìn em.”

Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Bảo Ngọc nheo lại: “Sao có thể nói vậy chứ?” Sau đó cô lắc đầu: “Em không thích, nhỡ ngày nào đó anh nói với người phụ nữ khác, nhất định sẽ có cả đám chết mê mất!”

Anh cười đầy vẻ tao nhã lại tăng thêm chút quyến rũ: “Anh chỉ nói với em thôi.”

Bảo Ngọc cười, đôi mi thanh tú nhướng lên: “Vậy còn tạm được.”

Bên ngoài có hơi ồn. Đó là một công ty dọn nhà khác đang dọn đồ vào trong nhà.

Bảo Ngọc thăm dò: “Thật sự phải ở chỗ này à?”

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, nhìn không hề chớp mắt, dường như từ trước đến nay trong trời đất này, cô là cố chấp duy nhất vậy: “Anh đã gặp em ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play