Chương 605

Bên này, chị Điềm đang tập yoga ở cạnh cửa sổ sát đất cũng không nhanh không chậm nói: ”Có điểm không thích hợp, chắc là do gần đây cãi nhau chia tay với Bảo Ngọc rồi.”

”Có à?” Ngọc Diệp đang tiến hành phục hồi, lúc này không còn cần đến các công cụ phụ trợ nữa.

Trương Thịnh Hải giúp cô ta, cúi đầu nói: ”Sao..sao có thể chứ? Chị tôi và cậu chủ, vẫn tốt lắm!”

Cậu trong tiềm thức bác bỏ, cho dù bản thân biết chị mình âm thầm qua lại với Tiêu Tuyệt, nhưng chắc chưa bị lộ đâu nhỉ? Lại nói, đó là chị của cậu, cậu phải bảo vệ mới đúng.

Lúc mọi người đang nói chuyện phiếm thì cửa thư phòng đột nhiên mở, Tiêu Tuyệt từ bên trong bước ra, mọi người lập tức im miệng.

Anh ta đi đến trước mặt Thạch, khóe miệng cười gian xảo, không nhanh không chậm nói: ”Cứ theo lời anh ta mà làm.”

Thạch nhìn anh ta một cái, chậm rãi gật đầu: ”Tôi biết rồi.”

Bảo Ngọc biết được hai người kia muốn gặp mặt từ lời của Thạch, trái tim như bị treo ngược lên trên, không thể tưởng tượng ra được kết cục sau khi bọn họ gặp nhau. Cô có chút đứng ngồi không yên, sợ chuyện giống ở nhà thờ lại xảy ra một lần nữa.

Cô quyết định đi gặp Tiêu Mặc Ngôn, muốn hỏi một chút ý định của anh, nhưng lúc cô kéo Trương Thịnh Hải định rời đi, Tiêu Tuyệt lại xuất hiện.

”Anh rể…” Sắc mắt Trương Thịnh Hải thay đổi, nhanh chóng gọi một tiếng lấy lòng, lòng bàn tay vì khẩn trương mà không ngừng đổ mồ hôi: ”À…Chị nói nhớ ba, cho nên, em muốn đưa chị ấy về thăm ông một chút.” Cậu ấp úng, càng nói giọng càng nhỏ dần.

Bảo Ngọc lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía người đối diện, nhẹ giọng cười: ”Có chuyện gì không?”

Tiêu Tuyệt khẽ cong môi, ánh mắt mê hoặc: ”Cảm thấy rất lâu rồi chưa từng gặp người giống em, chỉ muốn nhìn một chút.”

Bảo Ngọc giật mình, ánh mắt có chút nặng nề.

Trương Thịnh Hải nghe vậy, mắt sáng lên, vội nói: “Vậy…chị, em vừa mới nhớ ra, em vẫn còn luận văn tốt nghiệp phải hoàn thành gấp, chị ở đây nói chuyện với anh rể đi nhé!” Nói xong, nhanh như chớp chạy về phòng mình.

Bảo Ngọc đứng nguyên tại chỗ nhìn Tiêu Tuyệt, ánh mắt dường như muốn xuyên thấu anh để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Tiêu Tuyệt nhìn cô, bước tới giơ tay lên ôm cô một cái thật chặt, không muốn cứ như vậy mà buông tay.

”Tiêu…Mặc Ngôn?” Bảo Ngọc sửng sốt, bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, không thể để anh ta phát hiện ra một tia manh mối nào được.

Anh ta nói: ”Tôi từng mơ rất nhiều, nhưng lúc tỉnh lại luôn không nhớ mình đã mơ thấy gì. Lần này cũng vậy, tôi không nhớ được quá khứ từng xảy ra những chuyện gì, nhưng lại cảm thấy rất đẹp, lẽ nào đây cũng là mơ? Nếu là mơ, vậy thì xin đừng đánh thức tôi dậy, cứ để nó như vậy đi.”

Bảo Ngọc nhấp môi định nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Anh ta nhẹ giọng cười, giọng nói từ tính dễ nghe: ”Nhưng mơ thì sẽ có lúc phải tỉnh…” Lại siết chặt hai tay một lần nữa, sau đó lập tức buông ra, đôi mắt thâm tình nhìn cô: ”Tôi biết phân rõ cái gì là thực cái gì là mơ.”

Nói xong xoay người rời đi.

Bảo Ngọc đứng bất động ở phía sau, nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng chua chát.

Đối với anh mà nói, đây là một giấc mơ đẹp, cô cũng không nỡ đánh thức anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play