Chương 598

Trong lòng Bảo Ngọc căng thẳng, trên mặt vẫn không chút biểu tình: “Ha ha, em nói chuyện với Nghê Thư một lúc, bất tri bất giác đã trễ như vậy.”

Anh ta đặt ly xuống, đứng dậy đi qua.

Bảo Ngọc cố giữ sự bình tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười hoàn hảo không thể xoi mói.

Cô xinh đẹp lóa mắt, không chút che giấu, là loại xinh đẹp trời sinh sẽ hấp dẫn tầm mắt của đàn ông. Đặc biệt đôi mắt phượng của cô, câu hồn đoạt phách, rất ít người không bị mê hoặc.

Ánh mắt si mê nhìn cô lúc này, như nửa mê nửa say.

Đưa tay ra vuốt v e mặt cô, cảm nhận làn da run rẩy nhè nhẹ dưới ngón tay, anh ta nhướn mày: “Em sợ anh sao?”

“Sao có thể chứ?”Bảo Ngọc cười lắc đầu: “Đương nhiên không.”

Đôi mắt khép hờ của anh ta có một tia sáng tuyệt đẹp, tựa như ánh sáng từ pháo hoa, anh ta chậm rãi cúi đầu…

Nhịp tim của Bảo Ngọc đập nhanh hơn, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, một khuôn mặt giống anh ta lặng lẽ hiện lên, dịu dàng mà buồn bã nhìn cô…

Cô nhắm chặt mắt lại, hai tay không nhịn được mà nắm chặt, cảm nhận được hơi thở đến gần của anh ta, tay cô run lên, chuẩn bị đẩy anh ta ra bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này, anh ta lại dừng lại, rồi chậm rãi rời khỏi cô.

Bảo Ngọc ngập ngừng mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng của anh ta thì ngẩn người.

“Muộn rồi, em đi ngủ đi.”Anh ta nói.

Mặc dù bối rối, nhưng Bảo Ngọc vẫn khẽ thở phào: “Em vào phòng trước đây, anh cũng đi ngủ sớm đi.”

Anh ta không nói gì, lại cầm ly rượu lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.

Lúc đi ngang qua, Bảo Ngọc dừng lại, nhìn bóng lưng bị sự tĩnh mịch vây quanh của anh ta. Khác với sự kiêu ngạo của Tiêu Mặc Ngôn, anh ta tựa như đang lang thang trên bờ vực của khát vọng.

Khát vọng được cứu rỗi, khát vọng được chìm đắm, chỉ một ý niệm cũng biến thành địa ngục.

Bóng lưng ấy chậm rãi chồng chéo lên hình bóng trong vụ tai nạn xe cộ kia.

Trái tim ẩn ẩn đau.

Quay người, c ắn môi dưới, cô chậm rãi trở về phòng.

Đã định trước, cô nợ thì phải chịu trách nhiệm.

Nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho tới khi biến mất.

Từ đầu đến cuối, vẫn không thấy cô quay đầu lại.

Cười khổ, anh ta nâng ly lên, ngửa cổ uống cạn.

Sáng sớm hôm sau, Bảo Ngọc lấy cớ muốn về gặp ba, kéo Trương Thịnh Hải tới đưa mình đi.

“Chị, lần này chị đừng làm em sợ nha, em nhát gan lắm, rất sợ anh rể.” Trương Thịnh Hải lái xe, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn Bảo Ngọc, giống như sợ cô sẽ nhảy ra khỏi xe trốn đi.

“Lái xe của em đi!” Bảo Ngọc cười gõ đầu cậu: “À, đúng rồi, em với Ngọc Diệp có dự định gì không?”

“Dự định gì chứ?” Trương Thịnh Hải nghe không hiểu.

“Kết hôn!”

Đầu tiên Trương Thịnh Hải sửng sốt, tay suýt nữa không thể nắm được vô lăng: “Kết, kết hôn?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play