Chương 592

Rõ ràng là tự chế giễu, nhưng những lời này phát ra từ miệng của anh, lại có sự hài hòa không nói nên lời, hoàn toàn không có cảm giác cách biệt thân phận.

“Tôi không hiểu!” Bắc Khởi Hiên bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào anh: “Dựa vào thực lực của anh, cho dù muốn có được Hồng Môn, cũng không phải là không thể! Tại sao lại tự coi nhẹ bản thân như vậy? Sở dĩ tôi tới tìm anh chính là bởi vì anh có can đảm, dám chống lại Hồng Môn! Nhưng những gì mà anh làm bây giờ lại khiến cho tôi quá thất vọng!”

Khát vọng về quyền lực của anh ta vượt qua tất cả mọi thứ. Từ lúc khống chế được Tiêu Mặc Ngôn cho tới lúc anh ta bị đuổi, cuối cùng mất đi Bảo Ngọc, sự thù hận trong lòng Bắc Khởi Hiên chưa từng lắng xuống. Những gì anh ta muốn thì chắc chắn sẽ có được bằng mọi giá!

“Anh thật sự nghĩ rằng mình có thể làm được tất cả mọi thứ sao?” Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Mặc Ngôn quét qua anh ta, lạnh lùng nói: “Những gì tôi đã nói, tôi không muốn nói lại lần thứ hai, đừng để cho tôi biết anh làm chuyện gì không nên làm.”

Bắc Khởi Hiên tức giận siết chặt nắm tay, nhưng không phát tác trước mặt anh, chậm rãi hít sâu, anh ta cứng ngắc gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Anh ta không nói hai lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Cho tới lúc đi đến hành lang, anh ta mới đấm một đấm lên vách tường bên cạnh.

Chết tiệt, anh ta căm ghét khuôn mặt giống hệt Tiêu Mặc Ngôn kia! Ngay cả thái độ nói chuyện cũng khiến cho anh ta căm ghét đến tận xương tủy! Chẳng lẽ, đây là tính cách chung của cặp song sinh sao?

Buộc bản thân mình tỉnh táo lại, Bắc Khởi Hiên cắn chặt răng, quay đầu lại nhìn cánh cửa đang đóng kín, lạnh lùng cười.

Nếu Tiêu Tuyệt không dám, vậy không cần hắn ta nữa. Dù sao, anh ta cũng đã tìm hiểu và liên hệ được gần hết với mấy người dưới quyền của hắn ta, không tin không thể đánh sập Hải Thiên Đường của Tiêu Mặc Ngôn!

Sau khi Bảo Ngọc trở lại đường Hằng Nguyên thì một mình trở về phòng.

Tiêu Tuyệt nhìn qua, mày khẽ cau. Đứng hồi lâu ngoài cửa, cuối cùng vẫn không đẩy cửa đi vào mà xoay người tới phòng sách.

Cách một cánh cửa, Bảo Ngọc nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài mới nhẹ nhàng thở ra. Cô biết, cứ trốn tránh anh như vậy cũng không phải là cách, chuyện hai người hoán đổi thân phận cho nhau sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Sau khi xác định Tiêu Tuyệt không còn ở bên ngoài, cô mới nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi tới phòng khách.

Vừa vặn, Thạch từ bên ngoài đi vào, lịch sự chào một tiếng rồi muốn đi tìm Đường chủ. Bảo Ngọc ngăn anh ta lại: “Thạch, có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Thạch dừng lại, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu.

Bảo Ngọc lập tức xoay người: “Đi tới phòng của anh.”

Thạch lại ngạc nhiên lần nữa, mày khẽ nhíu, muốn nói gì đó, lại cảm giác không đúng. Đành phải đi theo cô vào phòng của mình.

Hai người nói chuyện rất lâu, lúc đi ra, vẻ mặt khiếp sợ của Thạch vẫn chưa biến mất. Nhưng có thể nhìn ra, anh ta đang cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng làm cho mình giữ được sự bình tĩnh.

Bảo Ngọc rất hài lòng với phản ứng của anh ta, đó là lý do mà cô chủ động nói chuyện này cho Thạch. Bởi vì người có thể tin tưởng nhất trong Hải Thiên Đường là Thạch.

Bước chân của Thạch chậm lại, do dự rồi nói: “Làm như vậy, rất mạo hiểm.”

“Tôi biết.”Bảo Ngọc thành thật gật đầu: “Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play