Chương 579

Cảm giác có được cô đẹp đẽ giống như là trong tưởng tượng, khiến cho anh cảm thấy, anh sống mới giống một con người…

Sau khi tắm rất lâu, Bảo Ngọc mới ra ngoài, nhìn thấy anh đang ngồi ngoài ban công, cô đi tới rồi gõ gõ vào cửa kính: “Sao lại ngồi ở đó?”

Anh mỉm cười rồi đứng dậy kéo cửa ra và bước vào, sau đó anh nhận lấy chiếc khăn lông trên tay cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên tóc của người phụ nữ: “Ở đây gió lớn, sức khỏe em yếu, sau này đừng đến gần chỗ này nữa.”

Sau khi ấn cô ngồi xuống ghế, anh lại nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Bảo Ngọc yên lặng ngồi ở đó, cô nhìn người đàn ông ở sau mình qua chiếc gương.

Cùng một khuôn mặt, nhưng cô lại cố gắng muốn tìm kiếm thứ gì trên đó.

Tiêu Mặc Ngôn lau khô tóc cho cô, rồi khom người xuống ôm lấy cô từ sau, anh hôn lên vai cô rồi nói: “Bảo Ngọc…tối nay, anh muốn ở lại…”

Ý tứ trong lời của anh quá rõ ràng, Bảo Ngọc chợt khựng người một cái, sau đó cô đưa mắt nhìn anh, rất lâu vẫn chưa dời tầm mắt.

Nhận thấy sự kỳ lạ của cô, anh ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cô vội vàng lắc đầu, rồi khẽ rũ mắt xuống: “Tối, tối nay…được…”

Tiêu Mặc Ngôn mỉm cười: “Anh đi tắm đây.”

Anh quay người lại đi vào phòng tắm, lúc này Bảo Ngọc mới chần chừ ngước mắt lên, đôi con ngươi cô ngưng tụ lại thành một tầng hơi nước mờ mờ…

Bọn họ là vợ chồng, là người thân mật nhất với nhau trên thế gian này, bọn họ đã từng đồng cam cộng khổ, bọn họ có chết cũng sẽ không thay đổi, bọn họ…bọn họ có một trăm, một ngàn, một vạn lý do để ở bên nhau! Nhưng mà—

Nhưng mà tại sao cô lại thấy bất an, nghi hoặc, thậm chí là sợ hãi như vậy?

Cô luồn tay vào tóc rồi gãi gãi đầu mình, và liều mạng lắc đầu.

Đáng chết, cô rốt cuộc bị sao vậy chứ?

Da đầu bị gãi có chút đau, cô nhíu mày rồi buông tay mình ra, lúc này cô mới nhớ, Tiêu Mặc Ngôn rất trân quý mái tóc của cô, ngay cả khi cô chải tóc mạnh một chút cũng không được. Cô thì không có kiên nhẫn, mỗi lần tóc cô bị rối lên là cô lại dùng sức chải! Mỗi lần như vậy, Tiêu Mặc Ngôn đều cầm lấy cây lược trong tay cô rồi giúp cô nhẹ nhàng gỡ phần rối trên tóc, anh không nỡ quở trách cô, chỉ dặn dò cô mấy chuyện này cứ giao cho anh là được rồi…

Nghĩ đến lúc đó.

Cô lại bất giác mỉm cười.

Một hồi ức mới không lâu, nhưng cô lại ngỡ như xa cách hàng thế kỷ rồi.

Nhìn vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ạt trong đó, đôi mắt phụng lại híp lại đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Là tình yêu của cô không đủ kiên định sao? Không lẽ, là vì mất đi ký ức cho nên cô không thể nào chấp nhận anh của bây giờ nữa?

Trương Bảo Ngọc ơi Trương Bảo Ngọc, cái sự thâm tình mà mày khoe khoang chẳng qua chỉ có như vậy!

Cô đột nhiên đứng dậy, cắn môi đầy quắn quýt, sau đó cô cầm lấy áo khoác khoác lên người mình, sau khi vội vàng thay giày ra xong, cô liền kéo cửa chạy ra ngoài…

Trong phòng khách, đám người vừa nãy còn náo nhiệt đã giải tán, Trương Thịnh Hải vì chơi rút thăm thua nên phụ trách dọn dẹp.

Cậu vừa ai oán vừa dọn dẹp bánh kem ở trên bàn, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chị của mình đang chạy ra đây, lúc này cậu liền sững sờ: “Chị…chị đang…”

Bảo Ngọc không nói nhiều lời mà túm lấy cổ áo của cậu: “Đưa chị ra ngoài!”

“Bây giờ sao?” Trương Thịnh Hải kinh ngạc hỏi: “Chị, chị muốn đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play