Chương 535

Trong mắt Tiêu Mặc Ngôn bắt đầu lan ra vài đường tơ máu, che đi đôi mắt trong veo ban đầu.

“Tiêu Mặc Ngôn!”

Bảo Ngọc đột nhiên lên tiếng.

Giọng nói thanh thúy dịu dàng giống như một làn gió xuân, vang thật lâu bên tai anh.

Cô nói: “Anh biết chuyện xưa của em, cũng biết vì sao em lại đến, cho dù người kia có phải anh hay không em cũng không hối hận vì em đã tìm được anh.”

Tiêu Tuyệt không quay đầu, khẩu súng cầm trên tay dường như rung lên mấy lần.

Anh ta cười, nụ cười xinh đẹp sâu xa khó hiểu.

Đều lúc này, cô vẫn dư sức làm tổn thương anh ta, biết cách nào hiệu quả nhất, biết dùng cách nào để cho anh ta đau đến ngạt thở.

Trương Bảo Ngọc, em ỷ vào vào việc tôi thích em nên muốn làm gì thì làm, hết lần này đến lần khác tôi đều không thể làm gì…

Nợ kiếp trước sao?

Rốt cuộc là ai nợ ai?

Hai tay Tiêu Mặc Ngôn buông thõng bên người đang nắm rất chặt, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, một bộ lễ phục màu đen, càng lộ ra hơi thở uy nghiêm và lạnh lùng.

Bởi vì lo lắng, cho nên lưng chuyển động.

Để đen ra so sánh, anh càng không tình nguyện lưu lại đầy rẫy sự tiếc nuối.

“Ngoại trừ cô ấy, cậu muốn bất cứ điều gì tôi cũng sẽ đồng ý.” Anh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.

Tiêu Tuyệt cười nhẹ lắc đầu, ngón tay trỏ kia khẽ lay động: “Ngoại trừ cô ấy, tôi không cần gì hết.”

Nụ cười kia, kiên quyết, thê lương!

Cuộc sống này đối với anh ta chính là một gánh nặng, có Bảo Ngọc cùng đi đến một thế giới khác, đó mà một chuyện vô cùng vui vẻ.

Mồ hôi đã ứa ra từ trên trán mấy người chị Điềm, từ từ chảy xuống.

Bọn họ không sợ chết, nhưng không thể đánh cược vào một kẻ điên!

Có vài bước chân nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, có thể nhận ra được có rất nhiều người đi chuyển về phía này. Thạch lập tức đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì khẽ nhíu mày lại: “Cậu Tiêu, tất cả bom đã bị loại bỏ.”

Ngoài việc lo lắng về tình hình ở đây, mấy người cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vẫn may là Chiêm Gia Linh có chút lương tâm, nói cho bọn họ biết chuyện có bom, nếu như quả bom đó thật sự phát nổ, nơi này nhất định bị san phẳng.

Lúc này, trong mắt Tiêu Mặc Ngôn chỉ có Bảo Ngọc, quả bom nào, kẻ thù không đội trời chung nào, định mệnh nào, anh hoàn toàn không quan tâm.

Tiêu Tuyệt nghe thấy như vậy, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nụ cười trên mặt lại càng thêm bí hiểm.

Thạch nhìn thẳng vào anh ta, cảnh giác híp mặt lại, luôn cảm thấy giống như có điều gì đó là lạ.

“Tiêu Mặc Ngôn, tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh, coi như chúc mừng…chúc mừng chúng ra rốt cuộc cũng không còn dính dáng gì nữa!” Tiêu Tuyệt cười không ngớt mà nói.

Một câu nói kia, khiến cho trái tim mọi người vừa mới buông lỏng lại nhấc lên một lần nữa.

Bọn họ đã biết chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, làm sao có thể sắp đặt mấy quả bom là xong việc chứ? Nói như vậy, thật sự là quá kém, anh ta cũng không phải là Tiêu Tuyệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play