Chương 533

Thật ra thì có chuẩn bị hay không cũng không hề quan trọng, có thể sống rời khỏi đây hay không cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là anh và Bảo Ngọc ở đâu cũng sẽ luôn ở bên cạnh nhau.

“Tiêu Tuyệt!” Bảo Ngọc lên tiếng, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng như vậy, khiến Tiêu Tuyệt chớp mắt do dự một chút.

Cô ấy có phải quan tâm đ ến mình một chút rồi không? Trong cuộc sống của cô ấy, có phải có một chút dấu vết của mình rồi không?

Bảo Ngọc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh ta, mỉm cười: “Sau này, nhất định anh phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn một chút.”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt dần dần trở nên vặn vẹo.

“Đây chính là lời em muốn nói với tôi?” Anh ta đột nhiên cười to, ghìm chặt cánh tay của cô, giống như vô thức nắm chặt, sắc mặt Bảo Ngọc thay đổi, đôi môi mím chặt.

Tiêu Mặc Ngôn không có cách nào bình tĩnh được, điều anh không muốn thấy nhất chính là Bảo Ngọc đau khổ, dù chỉ một chút mảy may cũng không được. Điều đó còn đau hơn gấp trăm nhìn lần so với việc chính anh phải chịu đựng.

Cánh tay hắn lắc một cái, giơ tay lên, bất thình lình trong tay xuất hiện thêm một khẩu súng lục tinh xảo.

Anh đem từng viên đạn bên trong bỏ ra, sau đó tùy ý xoay một vòng, lại mở tay ra: “Trong này chỉ còn lại một viên đạn, nếu đã là vận mệnh, vậy thì kiểm chứng một chút đi.”

“Không được!” Bảo Ngọc phản ứng kịch liệt, cô không thể nào chứng kiến loại trò chơi tàn nhẫn như vậy.

Thế nhưng, Tiêu Tuyệt lại cười.

Ngay khi Bảo Ngọc không kịp phản ứng, bỗng chốc cô bị đẩy vào bên trong hầm ngầm.

“Không … “Bảo Ngọc hét lên một tiếng, thân thể trực tiếp bị ném xuống đất, may mà tầng hầm nãy cũng không quá cao, nên cô không ngã bị thương. Bảo Ngọc đứng lên, lan can sắt trên đỉnh đầu lập tức rơi xuống.

“Tiêu Tuyệt! Thả tôi ra ngoài!”

Cô cầm lấy, liều mạng kêu gào, nhưng hai người ở trên đầu lại mắt điếc tai ngơ.

Tiêu Mặc Ngôn trơ mắt nhìn Tiêu Tuyệt làm tất cả những việc này, anh không hề ngăn cản, cũng không can thiệp vào. Bởi vì anh biết, cô ở đó sẽ rất an toàn. Chỉ cần cô không sao, anh sẽ yên tâm.

Tiêu Mặc Ngôn đối mặt với Tiêu Tuyệt, Tiêu Tuyệt nhếch môi cười yếu ớt, đưa tay tạo cử chỉ ‘mời’.

Tiêu Mặc Ngôn không nói hai lời, giơ súng lên nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, ngay cả một chút do dự cũng không có, động vào cò súng bắn một phát.

“Ba!” Súng phát ra âm thanh khàn khàn.

Không có đạn.

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, trái tim Bảo Ngọc đau đến mức hoảng loạn.

Tiêu Mặc Ngôn mặt không đổi sắc, trực tiếp ném súng tới.

Tiêu Tuyệt cười tủm tỉm nhận lấy, hoàn toàn giống hệt anh, cũng là sự lạnh nhạt không hề sợ hãi. Anh ta giơ súng lên, nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, mỉm cười bắn một phát súng.

Lại là tiếng khàn.

Anh ta cười: “May mắn của anh luôn tốt hơn tôi, hi vọng lần này cũng như vậy!”

“Đủ rồi, hai người thôi đi, vì sao lại nhất định phải làm như vậy?” Bảo Ngọc rốt cuộc khống thể kiềm chế nổi, khóc rống lên, cho dù cô biết, nước mắt là thứ vô dụng nhất.

“Nhất định phải gi ết chết đối phương mới cam tâm sao?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play