Chương 531

Tiêu Tuyệt phút chốc câu lên khóe môi, trong ánh mắt cầu khẩn của, cô nụ cười trở nên lạnh lẽo, vẫn là vẻ mặt cực kì tức giận.

Anh ta đứng dậy nhìn từ trên cao xuống, khí tức quỷ dị từ từ bao quanh bốn phía, lười biếng thấp giọng nói, giống như có thể xuyên thấu cả trái tim, đánh thẳng vào linh hồn yếu ớt ở bên trong.

“Đã từ rất sớm tôi liền hiểu một chuyện, cho dù tôi có muốn hay không đều không có cái gì thuộc về tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm .” Ánh mắt của anh ta từ từ trở nên cố chấp, rơi vào trên người Bảo Ngọc, mỉm cười nói: “Có điều, đối với cô, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, cho dù có chết cũng phải nắm lấy tay của cô mà chết.”

Anh ta nắm chặt tay của cô liền muốn kéo cô vào trong tầng hầm với mình, đúng lúc này cái cầu thang nối với hầm rượu truyền đến tiếng bước chân nặng nề, từng chút từng chút xen kẽ với nhau rất nhịp nhàng.

Lông mày Tiêu Tuyệt khẽ xiết chặt, không nói hai lời trực tiếp ôm chặt Bảo Ngọc cố định vào bên người của mình.

Bảo Ngọc vừa liếc mắt nhìn thấy người đi xuống từ trên cầu thang, ánh mắt cô sáng lên: “Tiêu Mặc Ngôn!”

Tiêu Mặc Ngôn đi một mình xuống cầu thang, trên gương mặt giống nhau như đúc với Tiêu Tuyệt đang chứa đựng sự tức giận lạnh buốt, môi mỏng khẽ mím lại, một đôi mắt bén nhọn giống như dao trong nháy mắt liền có thể đâm xuyên qua da thịt của kẻ thù.

Đây là lần thứ hai anh đối mặt với anh ta, không có tình cảm thân mật giữa anh em, cũng không có căm hận giữa kẻ thù với nhau, cũng chỉ có ràng buộc không rõ ràng không thể nào cắt đứt được. Đây là số phận đã phải chịu từ khi sinh ra, giống như hai bên đã bị kéo chặt lại với nhau, một khi sợi dây này bị đứt, từ đầu đến cuối người bị thương đều là cả hai.

“Không ngờ nhanh như vậy đã bị cậu phát hiện rồi.” Tiêu Tuyệt cũng không hề khách sáo với anh, giọng điệu giống như là một người bạn cũ.

Tiêu Mặc Ngôn đi lên phía trước, đứng đối diện hai người, ánh mắt lo lắng quét qua Bảo Ngọc, khi chắc chắn rằng cô không bị thương, lúc này nét mặt lạnh lùng không một chút sơ hở: “Cho dù Chiêm Gia Linh mang mặt nạ da người, cô ấy cũng không phải Bảo Ngọc, ngay cả điều này cũng không phân biệt được, tôi làm sao có thể xứng với cô ấy?”

Bảo Ngọc lập tức hiểu ra, người giả mạo mình vậy mà lại là Chiêm Gia Linh, cô rõ ràng vừa mới thích người phụ nữ thẳng thắn đó…

Bỗng chốc, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuyệt: “Chiêm Gia Linh là người của anh?” Người đàn ông này đáng sợ đến mức nào, vậy mà sắp đặt một con cờ ở bên cạnh họ lâu như vậy.

“Ha ha!” Tiêu Tuyệt cười dài một tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy không phải dùng để đối phó với em.” Anh ta ngước mắt lên, đảo qua Tiêu Mặc Ngôn, uể oải nói: “Nếu như anh không ra tay, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Thịnh.”

Trong mắt Bảo Ngọc tràn đầy sự chấn động, rốt cuộc, đây là sự hận thù mạnh mẽ đến mức nào mới khiến cho hai anh em không hẹn mà cùng lựa chọn báo thù chính cha đẻ của mình?

“Thả cô ấy ra.” Tiêu Mặc Ngôn nói nhẹ, giọng nói chìm đến tận đáy lòng: “Tôi sẽ tha mạng cho cậu.”

Có lẽ là thần giao cách cảm của anh em sinh đôi, Tiêu Mặc Ngôn biết rất rõ anh ta muốn gì, biết rất rõ năng lực của anh ta, anh ta nhất định không cho phép mình thất bại lần thứ hai. Cho nên lần này tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.

Tiêu Tuyệt chỉ mỉm cười, trong nụ cười có sự xấu xa, không chút kiêng kỵ.

Đây từng là câu nói mà anh ta đã mong chờ từ rất lâu.

“Không!” Bảo Ngọc kinh hô một tiếng: “Tiêu Mặc Ngôn, anh mau dẫn bọn họ rời đi, chỗ này có chôn bom!”

Tiêu Mặc Ngôn cũng không cảm thấy bất ngờ, sắc mặt vẫn không đổi nói: “Tôi biết cậu không sợ chết, thậm chí, càng thích chết chung với cô ấy.” Anh từ từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tiêu Tuyệt: “Nhưng tôi không cho phép.” Sau đó đưa tay chỉ vào Bảo Ngọc: “Mạng của người phụ nữ này, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào lấy đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play