Chương 517

Nghe được câu nói này của cô, thân thể căng cứng của Tiêu Mặc Ngôn mới chậm rãi thả lỏng, nhưng cánh tay của anh vẫn không buông, anh vẫn ôm cô chặt vào trong ngực, như vậy mới có thể khiến anh cảm nhận được sự chân thật của cô.

Lúc này chị Điềm đã trở về, lúc đến gần cũng không hề ngạc nhiên đối với dáng vẻ thỉnh thoảng dính vào nhau của hai người bọn họ, trực tiếp báo cáo: “Cậu Tiêu, chúng tôi đã liên lạc với lão đường chủ, chính xác mà nói là lão đường chủ cố ý để chúng tôi liên lạc.”

Người của Hải Thiên Đường đều biết ông Hình rất thích hai chuyện, một là uống rượu, hai là nhặt người. Uống rượu thì nói đến độ rượu, nhặt người thì nói đến tư chất, nếu như chưa phát hiện được người có tài hoa và tư sắc tốt, ngay cả môn chủ đích thân đưa ra lời mời cũng sẽ không xuất hiện, rất khó để có thể mời được ông ấy. Có thể thấy được trong khoảng thời gian ngắn mà ông ấy đã chủ động xuất hiện hai lần, chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, vậy thì nhất định đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Chị Điềm tiếp tục nói: “Ông Hình nói tạm thời không để cho chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, mấy ngày nữa ông ấy sẽ trở về.”

Tiêu Mặc Ngôn im lặng một lát rồi lại lên tiếng: “Có thể liên lạc với anh ta sao?”

Chị Điềm nghe xong, theo sự hiểu biết của chị ta đối với Tiêu Mặc Ngôn, lập tức liền phân biệt được thật ra là anh đang hỏi về Tiêu Tuyệt: “ ?”

Anh không nói chuyện, nhưng chị Điềm lập tức phản ứng lại, có chút không dám tin tưởng hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, cậu muốn liên lạc với cậu ấy để làm gì?” Người có tư tưởng hành vi kỳ quặc như vậy, vẫn là nên tránh càng xa càng tốt, nhất là không thể để cho cậu Tiêu chạm mặt với cậu ta được.

Tiêu Mặc Ngôn ngoái đầu lại nhìn, chậm rãi nói ra mỗi câu mỗi chữ: “Tôi muốn gặp anh ta.”

Chị Điềm lặng lẽ thu hồi lại kinh ngạc, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, chỉ cần có thể tìm được người này, tôi nhất định sẽ cố gắng sắp xếp.” Đối với mệnh lệnh của đường chủ, cho dù lấy thái độ nào cũng không thể tùy ý vi phạm được.

Trong lòng chị Điềm cũng đã hiểu rõ, nếu như tất cả những chuyện này đều là do Tiêu Tuyệt giở trò quỷ, Ám đường của bọn họ cũng không thể ngồi xem mặc kệ, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến hồng môn, cơ hội tam đại Ám đường khác nhúng tay vào cũng rất lớn. Dưới loại tình huống này, cho dù Tiêu Tuyệt có bao nhiêu người ngựa cũng rất dễ dàng bị lật tung, sở dĩ Tiêu Mặc Ngôn lại muốn gặp anh ta trong lúc mấu chốt này, đơn giản là muốn khuyên anh ta một chút, từ bỏ suy nghĩ ngu xuẩn trước đó.

Thân là anh em nên cũng nhớ chút tình nghĩa, chị Điềm cũng tán thành. Tóm lại vẫn là không nên để tiếc nuối gì mới tốt.

Sau khi chị Điềm đi khỏi, Tiêu Mặc Ngôn thu hồi tầm mắt lại, ánh mắt còn lạnh lùng hơn lúc nãy ba phần.

Lúc này, Đinh Khiên bước ra từ trong phòng, đi tới nói: “Cậu Tiêu, tôi đã liên lạc với phó môn chủ rồi, cũng đem những chuyện đã xảy ra thuật lại với anh ta một lần. Anh ta nói sẽ liên hệ với môn chủ, nhưng kêu chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, có gió thổi cỏ lay cái gì thì lập tức nói cho anh ta biết.”

“Lại đi nói với cậu ta, cậu ta sẽ cung cấp ủng hộ về vũ lực hả?” Tiêu Mặc Ngôn đã nghĩ ra một dự tính xấu nhất.

“Được, tôi lại đi hỏi.” Đinh Khiên gật đầu rồi lui xuống.

Trên hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xổ, trừ bỏ đi gương mặt đẹp trai của Tiêu Mặc Ngôn ra, chỉ là cặp mắt kia lạnh đến khiếp người.

Tiêu Tuyệt… Tiêu Tuyệt…

Cuối cùng là anh muốn cái gì đây? Thứ anh muốn là cô ấy phải không?

Còn cách hôn lễ ba ngày, lúc Tiêu Mặc Ngôn cầm trong tay bộ áo cưới được lấy từ trong tiệm quần áo, Bảo Ngọc bị kinh diễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play