Chương 493

Chiêm Gia Linh ngồi xuống, Dương Châu Kiệt từ đầu tới cuối không nghiêng mắt, cho dù những người đẹp bàn sát bên, bàn trước hay bàn sau liếc mắt bao nhiêu, cũng như là cao tăng nhập định, thấy nguy không loạn!

Bảo Ngọc ở trong văn phòng của Tiêu Mặc Ngôn, luôn ngồi trên sofa yên lặng nhìn tạp chí kinh doanh phát hành nội bộ của công ty.

Tiêu Mặc Ngôn kết thúc công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy Bảo Ngọc, áy náy hiện lên mặt, lại ngẩng đầu, đồng hồ đã chỉ mười hai rưỡi. Anh lập tức đứng dậy, cầm áo khoác: “Bảo Ngọc, ra ngoài ăn cơm với anh.”

Bảo Ngọc ngẩng đầu: “Anh xong rồi?”

“Ừ.” Anh gật đầu, đi tới, kéo tay cô đi ra ngoài.

Trong công ty, anh và Bảo Ngọc luôn ra vào có đôi, không hề tránh né. Trong mắt Tiêu Mặc Ngôn, ngoài trừ Bảo Ngọc, những thứ khác đều có thể xem như bố trí di động. Mà Bảo Ngọc lại có chút không quen, bị anh nắm tay, ngay cả khoảng cách nửa bước cũng không thích, cố chấp kéo cô sát lại gần mình. Đi vào thang máy, lấy hai người làm trung tâm, bầu không khí xung quanh cũng trở nên thay đổi, người bên trong đều ý tứ lùi về phía sau, dán sát vào vách giảm cảm giác tồn tại.

Bảo Ngọc xấu hổ muốn rút tay ra, anh nhíu mày, trở tay nắm càng chặt hơn. Bảo Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng ra vẻ đương nhiên của Tiêu Mặc Ngôn, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, bèn cũng phóng khoáng để anh nắm, dựng thẳng lưng, không lãng phí tinh thần để ý ánh mắt của người khác.

Ra khỏi thang máy, Tiêu Mặc Ngôn kéo tay cô, trực tiếp đi vào nhà để xe ngầm.

“Tiêu Mặc Ngôn, chúng ta đi đâu?” Bảo Ngọc tò mò, đi ăn bữa trưa mà thôi, không cần lái xe đi?

Anh không nói, mở cửa xe, để cô ngồi vào, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, sau đó vòng sang một bên khác, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm.

Xe dừng trước cửa hàng quần áo cũ cửa siêu nhỏ, xe thể thao của Tiêu Mặc Ngôn và con phố cũ kỹ có vẻ không hợp.

“Đây là đâu?” Bảo Ngọc đẩy cửa xuống xe, tò mò đánh giá xung quanh.

Im lặng vài giây, anh mới trả lời: “Cửa hàng một người điên mở.” Dứt lời, bèn đi về phía trước mở cửa thủy tinh, chuông trên đầu cửa phát ra tiếng vang ngân nga.

Tiếp đó Tiêu Mặc Ngôn đi vào, Bảo Ngọc dò xét một vòng. Trong căn nhà nhỏ không tới ba mươi mét vuông, bày đầy quần áo cũ, không gian còn lại, cũng chỉ có thể chứa được hai người, chỉ cần giơ tay, thì có thể chọn quần áo bên trong. Bảo Ngọc có chút nghiên cứu với quần áo trang sức, gu thời trang luôn không tệ, liếc mắt một cái, thì có thể nhìn ra những quần áo này thủ công tinh tế, kiểu dáng kinh điển, cô tiện tay lật xem vài bộ, mắt sáng lên.

Ở thành phố A lâu như vậy, cô còn chưa biết, lại có một cửa hàng quần áo nhỏ phong cách đặc biệt như vậy.

Sau cửa hàng truyền tới tiếng dép lê, nghe ra rất lười biếng, không có tinh thần. Tiếp đó, đống quần áo được kéo ra, từ bên trong bò ra một người đàn ông nhếch nhác, tóc mái dài che mắt, trên cằm là hàng râu chưa cạo sạch.

Anh ta ngáp một cái, gãi gãi nách, liếc nhìn người phía trước: “Đồ anh muốn tôi làm xong rồi, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Bảo Ngọc nhướn mày, sao nghe giống như đang tiến hành giao dịch hắc đạo.

Tiêu Mặc Ngôn cũng không nói nhiều, lấy ra ví tiền, đưa vài tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, người đàn ông nhận rồi lướt nhìn, lúc này mới từ trong đống quần áo kéo ra một túi đựng rác màu đen đựng đồ, đưa qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play