Chương 459

Nói xong, lấy sức muốn kéo cô lên, đúng lúc này, trên không trung có một chiếc máy bay trực thăng đến gần, cửa cabin mở ra, chị Điềm ở bên trong, hét to: “Bảo Ngọc!”

Nghe thấy giọng nói của chị ta, đôi mắt đang trì trệ của Bảo Ngọc thoáng chốc trở nên ẩm ướt: “Chị Điềm…”

Máy bay trực thăng bay về phía này, giữa ngón tay chị Điềm kẹp phi tiêu, như là đang cảnh cáo Tiêu Tuyệt: “Bảo Ngọc, kiên trì một chút!”

Tuyệt khinh thường liếc một lượt, không coi ra gì, trong mắt chỉ có Bảo Ngọc. Khi anh ta muốn kéo cô lên, tay Bảo Ngọc lại dần dần trượt ra, sắc mặt Tiêu Tuyệt thay đổi, không dám động: “Bảo Ngọc, nắm chặt!”

Bảo Ngọc nhìn anh ta, ánh mắt mê ly không chân thực như cách một tầng thủy tinh mờ ảo.

Thà rằng mất đi cũng không muốn cô bị thương.

Đây là đau buồn sâu lắng mà cô đọc được từ trong ánh mắt của anh ta.

Máy băng trực thăng vội vàng thả thang dây xuống, khi tay của cô sắp trượt ra, chị Điềm bắt được cô, vui mừng nói: “Bảo Ngọc, nắm chặt!” Chị ta xúc động một tay nắm chặt thang dây, một tay ôm chặt Bảo Ngọc, an ủi cô: “Không sao, không sao!”

Tiểu Cường nhìn thấy cứu được người, lập tức điều khiển máy bay rời đi.

Người đàn ông trong cửa sổ ngày một xa, Bảo Ngọc nhìn thật kỹ, chỉ liếc qua như vậy rồi lập tức quay đầu, theo chị Điềm bò lên thang dây.

Nếu như có thể, cô thà rằng coi người giống Tiêu Mặc Ngôn như đúc này là kết thúc của một cơn ác mộng. Để lại mơ hồ, cũng không cần hiểu rõ, từ đầu đến cuối, người cô muốn tìm là Tiêu Mặc Ngôn, người cô yêu cũng là Tiêu Mặc Ngôn.

Như vậy đã đủ rồi.

Tiêu Tuyệt đứng tại cửa sổ, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào cô ngày càng rời xa, rời xa khỏi ánh mắt anh ta. Mà thứ mà anh ta có thể giữ lại cho cô, cũng là một nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng, cho dù thấy rõ hay không, tựa hồ như muốn nói, Bảo Ngọc, đây chỉ là ly biệt ngắn ngủi, chúng ta sẽ còn gặp lại…

Nhất định.

Bảo Ngọc đi vào trong buồng phi cơ, thấy Ngọc Diệp đang ngất xỉu, cuối cùng cũng thả lỏng. Lập tức giữ chặt chị Điềm, vội kêu lên: “Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn ở dưới! Chị Điềm, cứu anh ấy, chúng ta mau đi cứu anh ấy!’

Chị Điềm nghe xong vội nói: “Tiểu Cường!”

“Hiểu rồi!”

Tiểu Cường chuyển hướng máy bay, bay đến một bên khác của lâu đài. Nơi đó, Đinh Khiên đang điều khiển máy bay lượn vòng xung quanh, nhìn thấy Tiểu Cường, vội vàng liên lạc: “Tiểu Cường, Bảo Ngọc đâu?”

“Không sao, bên đó của anh sao rồi?”

“Ông Hình và Thạch đi xuống, đã mười mấy phút rồi, hoàn toàn không có tín hiệu, không liên lạc được với bọn họ!” Đinh Khiên cũng rất sốt ruột, nước dưới biển vẫn không lui, lâu đài bằng đá hiện ra hình nhọn, căn bản không thể tìm được nơi cho máy bay hạ cánh, anh ta muốn tiếp viện cũng không được.

Đúng lúc này, trong liên lạc của hai người mơ hồ xuất hiện âm thành ‘rè rè’ quấy nhiễu. Hai người khẽ giật mình, tất cả đều nín thở, Đinh Khiên vội hỏi: “Thạch, là anh sao?”

Tiếng nhiễu không còn, giọng nói của Thạch từ trong truyền đến: “Chúng tôi ở cửa sổ!”

Đinh Khiên như điên cuồng mà reo hò một tiếng, ngay lập tức lái máy bay đến gần cửa sổ tầng ba kia, Tiểu Cường cũng lập tức nói với Bảo Ngọc: “Bọn họ ra rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play