Chương 397

Tối hôm qua, người thật sự vô tội và thảm thương nhất chính là Nguyễn Thanh Mai và Mộc Duy. Nếu như cô không tham lam, thì có khi sẽ không dẫn đến một thảm hoạ như vậy rồi.

“Em sẽ báo thù!” Trương Thịnh Hải thốt ra từng chữ từng chữ một, đôi mắt cậu đỏ ngầu như đang rỉ máu: “Em sẽ giết hắn!”

Cậu nhất định sẽ tìm ra gã đàn ông thần bí đó!

Chị Điềm đáp lời: “Tay không đã có thể đánh cao thủ như Ngọc Diệp đến không có sức đánh lại, sức mạnh của người đó không thể tưởng tượng được… Anh ta không giết cô ấy còn mang cô ấy đi, vậy tạm thời Ngọc Diệp vẫn an toàn.”

Thạch cũng lạnh giọng trả lời: “Anh ta cần con tin.”

Đinh Khiên lại chậm rãi lắc đầu: “Theo thực lực mạnh mẽ của tên kia, anh ta hoàn toàn không cần con tin nào cả. Hơn nữa, tôi cảm thấy từ đầu đến cuối anh ta rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta! Anh ta không sợ Hải Thiên Đường, thậm chí không sợ cả Hồng Môn!”

Đây là cảm giác đầu tiên khi Đinh Khiên đối mặt với người đàn ông kia, tựa như đối mặt với kẻ mạnh thật sự, anh ta hoàn toàn không cần che giấu thực lực mạnh mẽ của mình, có thể bộc lộ ra, anh ta sẽ lấy kết quả máu chảy đầm đìa nói với bạn anh ta có bao nhiêu mạnh mẽ.

Tiêu Mặc Ngôn vẫn yên lặng lắng nghe, khuôn mặt lạnh lùng không có chút thay đổi, chỉ có đôi mắt kia đã phủ kín hơi lạnh.

Bảo Ngọc nghe thấy, trái tim thắt chặt lại, nhìn khuôn mặt đau khổ của em trai, cô mím chặt môi: “Có thể điều tra ra người đó là ai không?”

Thạch quay đầu nhìn về phía Tiểu Cường: “Tiểu Cường, có kết quả rồi chứ?”

Trong tay Tiểu Cường cầm máy tính nhỏ, là thiết bị lần theo dấu vết cậu tự mình lắp đặt lại, lượng lưu trữ rất lớn, gần như bao quát cả bản đồ thế giới, thậm chí đã chính xác đến từng ngõ hẻm, từng con đường.

Sở trường của cậu là giỏi về lần theo dấu vết, Đinh Khiên thường nói đùa cậu có mũi chó trinh sát, cách mấy nghìn dặm cũng có thể ngửi thấy xương cốt.

Cậu nhìn chằm chằm máy tính trên tay: “Chiếc máy bay tư nhân kia đăng ký dưới tên một thương gia, anh ta có thể loại bỏ tình nghi. Tháng trước câu lạc bộ thủy liệu pháp kia bị người ta mua lại rồi, tất cả giấy tờ chứng nhận đều là giả, mãi đến ba ngày trước Mãnh Hổ xuất hiện ở đó, anh ta từng có tiếp xúc với Bắc Khởi Hiên, còn người áo đen thần bí kia thì không có bất cứ manh mối nào cả.”

Bắc Khởi Hiên…

Mắt phượng của Bảo Ngọc hơi híp lại, bất ngờ vì chuyện này có liên quan với Bắc Khởi Hiên?

Tiêu Mặc Ngôn nghiêng mắt nhìn chằm chằm phản ứng của cô, chỉ thấy chút ngạc nhiên xuất hiện trên mặt cô chứ không còn gì khác. Lúc này mới không nhìn nữa, giữa chân mày lại cau chặt hơn.

“Bắc Khởi Hiên!” Trương Thịnh Hải nghe thấy tên này thì nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay răng rắc, đứng phắt dậy: “Tôi đi tìm anh ta!”

“Tiểu Hải, đứng lại!” Thạch lạnh lùng gọi cậu lại: “Hai ngày trước Bắc Khởi Hiên đã rời khỏi thành phố A rồi.”

Trương Thịnh Hải dừng chân, nóng nảy bất an đi lại vài bước trong phòng: “Cuối cùng bây giờ nên làm gì đây? Không tìm thấy manh mối của tên khốn nạn kia, chúng ta cũng không thể cứ chờ đợi như thế được! Lãng phí thêm một phút, Đào Nhi sẽ nguy hiểm hơn một phần!”

Bảo Ngọc đứng dậy, đi qua giữ chặt cậu: “Tiểu Hải, bây giờ em phải bình tĩnh, hành động liều lĩnh cũng sẽ đem lại nguy hiểm cho Đào Nhi, bây giờ chúng ta phải làm rõ động cơ của người kia mới được! Nếu anh ta bắt Đào Nhi vì muốn làm con tin, thì chắc chắn anh ta sẽ đưa ra yêu cầu!”

Ít nhiều gì Trương Thịnh Hải vẫn nghe lời chị, cậu nghiến răng, không cam lòng ngồi xuống, hai tay điên cuồng cào tóc: “Đào Nhi sẽ sợ hãi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play