Chương 392

Trước giờ bọn họ chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, từ đầu đến cuối tên khốn đáng chết đó chỉ chơi đùa với bọn họ!!

Tiểu Cường híp đôi mắt lại nhìn thật kỹ, thông qua đôi mắt anh lập tức ghi nhớ lại tất cả những thông tin có liên quan đến chiếc máy bay đó.

Nhìn thấy Trương Thịnh Hải đang đứng bất động ở trước mặt, chị Điềm dắt tay Mộc Mộc đi tới rồi đưa tay vỗ vào vai cậu, cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chí ít thì chúng ta cũng biết cô ấy vẫn chưa chết. Chỉ cần Ngọc Diệp còn sống thì chúng ta vẫn còn cơ hội cứu cô ấy trở về.

Trương Thịnh Hải siết chặt bàn tay lại thành quyền, cả cơ thể cậu đều không khống chế được mà run lẩy bẩy, đáy mắt cậu thoáng qua một tia hung ác, nhưng đa phần vẫn là niềm vui sướng vì cô ấy vẫn còn sống.

Chỉ còn một chút xíu nữa thôi là cậu đã phải mất đi cô ấy rồi…

Bảo Ngọc giật mình tỉnh lại, cô ngồi dậy, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi.

Lại là ác mộng.

Cô đưa tay nắn nắn mi tâm của mình, liên tiếp mấy ngày nay cô đều mơ thấy những chuyện có liên quan đến kiếp trước, bóng ảnh của Tiêu Mặc Ngôn, sự đau khổ của Tiêu Mặc Ngôn, sự mất trí của Tiêu Mặc Ngôn…những hình ảnh này sắp giày vò cô đến phát điên lên rồi.

Cô cũng không biết mình bị sao nữa, mà trong giấc mơ chỉ toàn là một nỗi bi thương mà thôi, thậm chí cô còn có thể hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt vọng lúc đó của Tiêu Mặc Ngôn nữa. Chuyện anh bị tông xe hay cả những lời mà anh nói khi ngồi trên xe lăn, cho dù anh đã không còn đứng dậy được nữa nhưng ngữ khí của anh vẫn vô cùng kiêu ngạo và tự phụ…những điều đó cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.

Rõ ràng bây giờ rất hạnh phúc, cô đã có lại tình yêu thật sự một lần nữa, cô cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn. Nhưng tại sao, tại sao lại liên tiếp gặp phải giấc mơ này chứ? Cái cảm giác đó giống như, ban ngày chu du nơi thiên đường, nhưng ban đêm lại chìm vào địa ngục, sự xung đột giữa lửa và băng này thật sự đã khiến cô không chịu nổi nữa rồi.

Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?

Bảo Ngọc luồng đôi bàn tay mình vào tóc và liên tục lắc đầu, cô muốn mình phải trở nên tỉnh táo lại.

Cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ, chỉ mới hơn 12 giờ đêm thôi, nhưng vị trí bên cạnh cô lại trống không, mi tâm cô chợt cau lại sau đó đưa tay sờ sờ thử, không có chút độ ấm nào. Xem ra Tiêu Mặc Ngôn đã rời khỏi lúc cô vừa ngủ rồi.

Bảo Ngọc vén chăn ra rồi mang dép lê vào, lúc cô vừa định kéo cửa phòng ngủ ra thì Tiêu Mặc Ngôn lại đúng lúc đẩy cửa bước vào.

“Sao lại dậy rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi, sau đó anh đi qua cầm lấy chiếc áo ngủ lên khoác lên người cô.

Nhìn thấy anh, những nỗi sợ hãi trong giấc mơ vừa nãy cũng tiêu tan đi không ít, cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, ôm lấy eo của anh: “Anh đi đâu vậy?”

Nhìn cô gái trong lòng mình, đôi con ngươi anh như bị sương mù vây lấy, cộng với màn đêm tối tăm càng làm nó trở nên khó đoán hơn. Anh nở nụ cười nhàn nhạt rồi dịu dàng ôm cô vào lòng: “Ở thư phòng.”

“Ò.” Bảo Ngọc biết cả ngày Tiêu Mặc Ngôn đều ở bên cạnh cô cho nên đến buổi tối mới có thể xử lý công việc ở Hải Thiên Đường và công ty. Kể từ khi Dương Châu Kiệt lên làm phó giám đốc, mỗi buổi tối anh ta đều sẽ gọi điện thoại tới để báo cáo công việc cho anh. Đợi khi anh bận xong về phòng thì đã gần sáng rồi.

Đột nhiên Bảo Ngọc có chút áy náy, nếu không phải vì cô thì anh cũng đâu cần phải vất vả như vậy chứ, ngay cả 6 tiếng cơ bản cho giấc ngủ mỗi đêm cũng không được bảo đảm nữa. Cô đưa tay nắm lấy vạt áo anh rồi nhỏ tiếng nói: “Tiêu Mặc Ngôn, từ mai trở đi anh không cần ở cạnh em nữa đâu, anh cứ bận rộn công việc của mình là được rồi, em sẽ tự sắp xếp thời gian cho mình mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play