CHƯƠNG 35

Mẹ Khang sững sờ, sau đó ánh mắt bà sáng rỡ, cứ tưởng Bảo Ngọc vừa ý con trai mình, bà vừa mừng vừa sợ, nếu có một người con dâu như Bảo Ngọc, còn sợ Tu Kiệt không tìm được việc sao? Có lẽ Tu Kiệt nhà họ ưu tú nên đến con gái chủ tịch thành phố cũng rung động.

Bà gật đầu lia lịa: “Được được được, các cháu trẻ tuổi trò chuyện nhiều một chút. Tu Kiệt à, mẹ ra trạm xe buýt chờ con… À, thôi, mẹ về trước, con cứ từ từ nói chuyện với Bảo Ngọc, không vội không vội.” Nói xong bà vui vẻ rời đi.

Suy nghĩ của mẹ mình rõ ràng như vậy, Dương Châu Kiệt thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống đất, anh lảng tránh ánh mắt, từ đầu tới cuối đều không nhìn về phía Bảo Ngọc, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Cô Chương, chuyện hôm nay tôi thay mặt mẹ mình xin lỗi, là chúng tôi đường đột. Tôi bảo đảm sau này sẽ không tới quấy rầy nữa.”

Thấy anh định đi, Bảo Ngọc vội ngăn lại: “Chuyện công việc tôi có thể giúp gì được không?”

Dương Châu Kiệt vẫn không nhúc nhích, thậm chí cả đầu cũng không ngoảnh lại: “Cảm ơn lòng tốt của cô, không cần đâu.”

“Haha.” Bảo Ngọc bật cười, cô không tức giận vì thái độ lạnh nhạt của anh mà vòng ra phía trước, đôi mắt phượng cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo nhìn anh chăm chú: “Dương Châu Kiệt, tôi biết anh không thích vào cơ quan nhà nước.”

Dương Châu Kiệt ngẩn ra: “Cô…”

Bảo Ngọc vẫn mỉm cười như trước, nụ cười trong veo như giọt sương đọng trên cánh hoa. Cô chậm rãi đi về phía trước, Dương Châu Kiệt bất giác đuổi theo.

Cô nhẹ giọng nói: “Có một người, hiện tại anh ấy đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, tôi muốn giúp anh ấy. Hơn nữa, bên cạnh anh ấy cũng không thiếu những người mới như anh.”

Cô dừng bước, ngoái đầu nhìn người kia: “Nói là giúp anh tìm việc làm, không bằng nói là giúp anh thực hiện giấc mơ. Bởi vì tôi tin anh có thể sẽ có thành tựu. Cho nên anh có thể giúp người đó được không?”

Dương Châu Kiệt nhìn cô chăm chú, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt con gái của chủ tịch thành phố, nhưng cô gái này lại mang đến cho anh một cảm giác như đã quen biết từ lâu.

Có lẽ, sự chân thành của cô đã khiến anh xao động, cũng có thể cuộc sống bây giờ quá chán nản, không cho anh được phép kén cá chọn canh. Suy nghĩ chốc lát, Dương Châu Kiệt đồng ý. Thêm một sự lựa chọn, thêm một hy vọng cũng không phải là xấu.

Sau khi để lại phương thức liên lạc, anh mới tò mò hỏi: “Người đó là ai?”

Bảo Ngọc đưa mắt nhìn ra xa, khóe miệng lặng lẽ cong lên dịu dàng: “Rất nhanh thôi, anh sẽ biết.”

Đỗ Thu Nghi trở lại khá trễ, gò má phơn phớt hồng, tâm trạng cũng không tồi.

Thím Đỗ thò đầu ra từ phòng bếp, thấy con gái về muộn, bà nhíu mày: “Sao giờ mới về? Thu Nghi, chúng ta ở nhà chủ tịch thành phố không thể so với nhà mình được, có chừng mực thôi.”

Đỗ Thu Nghi không để ý lắm: “Mẹ, đừng dài dòng nữa, con biết rồi.”

Thím Đỗ nhìn con gái, muốn hỏi cái gì đó lại thôi, bà chỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ để phần cơm tối cho con đấy.”

“Con không ăn đâu, con ăn ở ngoài rồi.” Cô ta đi về phía phòng ngủ: “Con đi tìm Bảo Ngọc”.

Đỗ Thu Nghi gõ cửa phòng Bảo Ngọc, sau đó đẩy cửa đi vào: “Bảo Ngọc?”

Bảo Ngọc đóng tab tin tức trên máy tính, xoay người lại: “Có chuyện gì?”

Hai gò má của Đỗ Thu Nghi đỏ ửng, đôi mắt đầy ý xuân, có một phong thái quyến rũ khó mà nói được: “Bảo Ngọc, lúc nãy… tớ và anh Hiên không đi cùng nhau, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

Đôi môi đỏ tươi xinh xắn của Bảo Ngọc từ từ cong lên, gương mặt tinh tế rạng rỡ như tỏa ra ánh hào quang trên người. Hàng mi dày hững hờ khẽ chớp, mỗi lần khép lại đều đậm chất phong tình.

Vốn Đỗ Thu Nghi đã chuẩn bị xong lời kịch, nhưng cứ thế thất bại trong sự trầm mặc của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play