Chương 322

Ngọc Diệp buộc mái tóc dài ngang vai của mình lên theo kiểu đuôi ngựa, rút ra cái khúc nhị côn ở bên hông mình, nhìn anh cười ngọt ngào: “Em chỉ muốn thử xem anh đã trưởng thành hay chưa.”

“Ách.” Trương Thịnh Hải phản ứng vô cùng chậm chạp, mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng gật đầu đồng ý.

Đáng chết, vậy mà anh lại tưởng rằng…

Đột nhiên, Ngọc Diệp tiến lên trước mặt anh, ánh mắt ngây thơ: “Hải, mặt của anh đỏ quá.” Nói xong, cô còn lấy tay chọc chọc mắt anh: “Anh đang nghĩ gì đó?’

“Không có!” Trương Thịnh Hải lập tức phủ định lắc đầu, vội nói: “Đến đây đi, anh sẽ cho em thấy anh đã tiến bộ như thế nào.”

“Được.” Ngọc Diệp cười.

Hai người đi đến chỗ trống của căn phòng. Nhìn thấy Trương Thịnh Hải đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, ánh mắt Ngọc Diệp khẽ thay đổi, nụ cười trên môi dần trở nên bình tĩnh hơn: “Đã sẵn sàng chưa?”

“Đến đây đi.” Trương Thịnh Hải hai mắt sáng như đuốc, tự tin 10 phần.

Ngọc Diệp vung cây khúc nhị côn trong tay mình, không đợi anh tránh đi liền hung hăng đánh xuống vai anh.

Trương Thịnh Hải bị đau kêu lên một tiếng, ôm vai trái lui xuống phía sau vài bước.

“Hải, anh không sao chứ?” Ngọc Diệp liền chạy nhanh lên xem, nhìn thấy đầu vai sưng đỏ của anh, không khỏi tự trách mình, nói: “Em rõ ràng đã khống chế lực rồi mà, lần này em chỉ dùng có 3 phần lực, thế mà nó vẫn bị sưng lên.”

Ba, ba phần…

Cô sao có thể lần nữa đánh vào lòng tự trọng của anh như vậy chứ?

Trương Thịnh Hải chỉ biết cắn răng lắc đầu: “Không sao, anh vừa rồi chỉ là chưa có chuẩn bị tốt. Đến đây đi, lần này em cứ dùng đúng bản lĩnh thực sự của mình đi.”

“Thật chứ?” Ngọc Diệp sợ sẽ làm thương anh lần nữa nhưng Trương Thịnh Hải lại kiên định: “Anh nói không có việc gì là không có việc gì.”

Ngọc Diệp gật đầu: “Vậy được rồi.”

Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có thể nghe được những tiếng la hét kêu la ở trong phòng truyền ra. Chị Điềm ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, Đinh Khiêm đang bóp chân cho chị, ngẩng đầu liếc mắt một cái về phía căn phòng, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Phải kịch liệt đến như vậy sao?”

Bảo Ngọc ngủ cho đến buổi chiều, khi cô tỉnh dậy, đường chân trời đã một màu đỏ rực.

Duỗi lưng một cách lười biếng, cô sờ sờ cái bụng đói của mình rồi xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách không có ai, cô đi vào phòng bếp vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn. Cổ tay áo được anh xắn lên, tay cắt đồ ăn, những nhát cắt rất ổn định và đều.

Một người đàn ông đã quen dùng súng, hiện tại lại cầm dao làm bếp, thật sự là tràn ngập cảm giác giác xa lạ.

Nhưng cô không thể không thừa nhận rằng, một người đàn ông đẹp trai như Tiêu Mặc Ngôn thực khiến người khác tâm tình kích động. Bất kể anh có làm cái gì cũng đều sẽ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Nghe được tiếng bước chân, anh liền quay đầu lại, mỉm cười với người đứng ngoài cửa: “Đói bụng rồi sao?”

“Ừ.” Bảo Ngọc thành thật gật đầu, đi qua đi lại. Cô đứng ở phía sau anh thăm dò: “Tối nay anh làm bữa tối sao?”

Thạch là đầu bếp của bọn họ. Đồ ăn luôn là do annh ấy làm, tay nghề cũng rất tốt. Chẳng qua dạo này cậu chủ này nhàn hạ, mà phó chủ của Hải Thiên Đường cũng bận rộn chạy đôn đáo khắp nơi. Hiện giờ, Thạch không có ở đây, thế nhưng cũng không nghĩ đến là Tiêu Mặc Ngôn sẽ tự mình xuống bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play