Chương 278

Nghĩ vậy, cô ta liền cười, đầu dựa lên ghế, cùng anh nhìn nơi xa.

Anh đang nhớ cô ấy, mà cô ta lại nhớ anh…

Ngọc Diệp ra khỏi phòng, thì nhìn thấy một màn này, cô đứng ở cửa, nhìn Chu Nại Diên một lúc, đem nụ cười hạnh phúc giả tạo của Chu Nại Diên thu hết vào đáy mắt.

Chính vào lúc này, cửa lớn bị người ta gõ vang.

Cô nghiêng đầu, nhìn camera bên cạnh, tiện tay mở cửa.

Nghê Thứ áo khoác tay trang trên vai, hai tay đút vào túi quần tây, có chút phiền não đi vào: “Tiêu Mặc Ngôn đâu?”

Ngọc Diệp liếc nhìn phía trước, Nghê Thư vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ, đương nhiên, cũng nhìn thấy Chu Nại Diên bên cạnh đang nhìn anh thâm tình.

Nghê Thư nhíu mày, cởi áo khoác xuống, ném lên sofa, đứng ở giữa, lạnh mắt nhìn cô ta.

Thật sự là mèo không ở nhà, chuột lại thành tinh, thế nào, không kịp đợi trời sáng đã muốn chết?

Cho dù Trương Bảo Ngọc không ở đây, cũng không tới lượt người phụ nữ này!

Nghê Thư lúc này trong ngực bùng lên ngọn lửa, không thể cứu sống Trương Bảo Ngọc là lần thất bại nhất từ khi làm y của cô! Cô không muốn có bất kỳ hổ thẹn nào với người phụ nữ đó, rõ ràng cũng không nên có, nhưng mà… nhưng mà, cô lại đáng chết cảm thấy thiếu cô ấy!

Bây giờ, nhìn thấy người phụ nữ khác phóng điện với Tiêu Mặc Ngôn, cô không vui, muốn động dao phẫu thuật đâm người.

Nhưng, chỉ là lúc này, cô sẽ không quên ý nghĩa của người phụ nữ này với Tiêu Mặc Ngôn, cô ta đại diện cho lời hứa của Tiêu Mặc Ngôn với Bảo Ngọc, cho nên, Nghê Thư không thể thật sự động dao.

Toàn bộ lực chú ý của Chu Nại Diên đều tập trung trên người Tiêu Mặc Ngôn, không chú ý đến sự xuất hiện của Nghê Thư.

Nghê Thư cười lạnh, đi tới dùng chân đá chân ghế Chu Nại Diên đang ngồi: “Cô qua đây.”

Chu Nại Diên hồi thần, thấy là cô, dọa nhảy dựng, bản năng lùi về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh lại ép mình trấn định lại, cười cứng ngắc với Nghê Thư: “Chị Nghê…”

“Chị gì mà chị, tôi thân với cô lắm sao?” Nghê Thư phun cô ta một câu, làm cô ta đỏ mặt.

Chu Nại Diên tủi thân cắn môi, rũ mắt không dám lại nhìn cô. Cô ta biết Nghê Thư không thích mình, mặc dù cô ta cũng không thích Nghê Thư, nhưng không thể đắc tội cô. Không chỉ là cô, tất cả mọi người ở đây, cô ta đều không thể làm họ không vui.

Nếu như cô ta muốn ở bên cạnh Tiêu Mặc Ngôn, vậy thì lấy lòng những người này là bước đầu tiên.

Không nhìn nổi bộ dạng như bị ngược đãi của cô ta, Nghê Thư không có kiên nhẫn: “Qua đây!” Cô nghiên đầu đi về phía sofa, Chu Nại Diên giãy giụa vài giây, nhìn Tiêu Mặc Ngôn bên cạnh một cái, anh không động, căn bản giống như không nhìn thấy cô ta bị cấp dưới bắt nạt. Thu lại ánh mắt, Chu Nại Diên từ từ đứng dậy đi qua.

Mà lúc này, Nghê Thư tiện tay cầm lên tạp chí nuôi con trên sofa, mở xem vài trang, cười khinh thường một tiếng, cong môi với Chu Nại Diên: “Cô đang học nuôi con?”

Biết cô muốn cười nHiên mình, Chu Nại Diên hít thở sau, vẫn gật đầu: “Đúng.”

Nghê Thư hứng thú, đặt tạp chí xuống, hai tay vòng trước ngực, nụ cười đầy chế nHiên: “Học nuôi con, là muốn sau này tự mình nuôi con?”

Chu Nại Diên không chịu nổi sự khinh miệt trong giọng nói của cô, đỏ mắt cúi đầu, hai tay nắm vạt áo, qua nửa ngày, mới có đủ dũng khí nói: “Đứa bé là tôi sinh, tôi… tôi muốn tự mình nuôi nó.”

“Ha ~” Nghê Thư khoa trương cười một tiếng, đi về phía trước hai bước, đi về phía trước hai bước, ngón tay lạnh như băng nâng cằm cô ta lên, đôi mắt lạnh đạm nhìn thẳng cô ta: “Cô à, cô là tự mình cảm thấy mình quá lương thiện, hay là không rõ vị trí của mình?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play