Chương 269

Tắm nước nóng thoải mái, cô lại thay quần áo của mình, nhìn bộ dạng quê mùa trong gương, cô hơi nhíu mày. Mình thế này, sao có thể so với người phụ nữ diễm lệ đó? Nhưng, rất nhanh cô lại nghĩ thông suốt, cô có ưu điểm của cô, không cần so sánh với bất kỳ ai. Người đàn ông ưu tú như Tiêu Mặc Ngôn, người đẹp bên cạnh nhất định không ít, hẳn sớm đã xem ngấy rồi. Mà cô muốn sự thanh thuần và sức sống của mình đả động anh!

Cổ vũ chính mình, cô mới tự tin ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, chỉ có một mình Ngọc Diệp làm ổ trên sofa, nghe thấy hô hấp đều đều của cô ta, hẳn là ngủ rồi.

Chu Nại Diên âm thầm trừng mắt cô ta một cái, thật sự rất ghét cô gái vẻ ngoài thuần khiết này! Trên thực tế, cô ta chính là một tiểu ác ma!

Nhìn về phía phòng ngủ, mấy cánh cửa đều đóng chặt.

Lúc này, họ hẳn là đều đi làm rồi đi? Vậy thì, chỉ còn cô và cô nhóc này?

Chu Nại Diên đứng đó, híp đôi mắt phượng nhìn thẳng Ngọc Diệp, nhìn ngang nhìn dọc cô cũng đều không thuận mắt, cô không thích cô nhóc này đến chăm sóc mình!

Cho nên…

Cô muốn nghĩ cách để cô ta đi!

Đi đến trước sofa, cô làm thanh cổ họng, sau đó dùng chân đá đá: “Này, cô tỉnh đi.”

Ngọc Diệp nhíu mày, mở mắt, lạnh lùng lướt nhìn cô.

Chu Nại Diên cố ý hất cao cằm, để mình có chút uy nghiêm trong mắt cô nhóc này: “Tôi đói rồi.”

Thấy Ngọc Diệp không nói chuyện, cô chỉ bụng: “Cô muốn tôi đói đến đứa bé trong bụng sao?”

Mắt Ngọc Diệp hơi híp lại, không nói gì, đứng dậy đi vào nhà bếp.

Thấy cô ta nghe lời như vậy, Chu Nại Diên chậm rãi thở phào, đồng thời lại có chút đắc ý. Quả nhiên, chỉ cần lấy đứa bé trong bụng là sẽ dùng được!

Thân thể Chu Nại Diên vẫn có chút yếu ớt, cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, không lâu sau, Ngọc Diệp bưng một dĩa ra, đặt trên bàn trà.

Nhìn thấy sandwich trong dĩa, cô lại xụ mặt: “Thứ này không có chút dinh dưỡng nào.” Vươn tay đẩy ra: “Tôi không ăn, cô đi đổi cái khác đi.” Trong vô hình, giọng điệu có chút mệnh lệnh.

Ngọc Diệp ngước đôi mắt tròn, liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ biết làm cái này.”

“Vậy sao được?” Chu Nại Diên hét lên: “Cô không biết làm gì cả, sao chăm sóc tôi và đứa bé? Tôi thấy, vẫn là nói cho Tiêu Mặc Ngôn biết để đổi người mới được!”

Cô có ý lôi Tiêu Mặc Ngôn ra, chính là muốn dù dọa cô nhóc này một chút. Có thể thấy, họ đều rất tôn trọng Tiêu Mặc Ngôn, đương nhiên cũng không dám chậm chạp mới đúng!

Ngọc Diệp ngay cả biểu cảm cũng chưa thay đổi, mắt lại nheo chặt.

Hai tay Chu Nại Diên ôm ngực, chán ghét nói: “Tôi cũng không biết người tên Thạch đó làm thế nào, lại kêu một cô nhóc đến chăm sóc tôi! Ngay cả cơm cũng không biết nấu, kêu mẹ con tôi ăn gì a…”

Cô còn muốn nói thêm gì, Ngọc Diệp đột nhiên đi tới, một tay cầm sandwich trong dĩa lên, một tay khác mở miệng cô, mặt không biểu cảm nhét vào, cuối cùng hình như sợ cô nuốt, dùng tay che miệng cô, đóng cằm cô.

“Ô…ô…” Chu Nại Diên giãy giụa, nhưng lực tay của cô nhóc này lại mạnh kinh khủng, bóp cảm cô giống như muốn xé ra, cả người càng là bị ép đến động của không được. Trong miệng bị nhét đầy, chút chỗ trống cũng không có, cô nhả cũng không được, nuốt cũng không xong, khó chịu đến mức trực tiếp muốn ói.

Ngọc Diệp nhướn mày, vỗ vỗ ngực cô, Chu Nại Diên bản năng muốn mở miệng kêu, thức ăn trong miệng lại vừa đúng thuận thế nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play