Chương 249

Trong đôi mắt màu lưu ly của Tiêu Mặc Ngôn, hiện lên dáng dấp điên cuồng: “Em cứ vậy mà không muốn để tôi cùng em sao?”

Một câu nhẹ nhàng của anh, làm cho Bảo Ngọc cắn chặt môi, thậm chí, cắn vỡ da môi.

Ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô vẫn mỉm cười: “Đồng ý với em, cho em một đứa bé.”

Nhìn cô, dữ tợn nhìn cô, anh đột nhiên đứng dậy, Bảo Ngọc cũng có thể nghe được âm thanh nghiến răng của anh: “Chỉ cần em vui… Tôi đồng ý.”

Xoay người, anh sãi bước đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Bảo Ngọc, đã không giữ được nữa, nằm sấp trên giường, chậm rãi co người vào trong chăn…

Ích kỉ, thì ra cũng phải trả giá thật lớn.

Hai ngày sau, Bảo Ngọc nhận được cuộc gọi đến từ Vy Hiên.

Người đã tìm xong rồi, là một sinh viên đại học năm hai, người tương đối đơn thuần, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, chỉ muốn nhanh chóng kiếm ra một khoản tiền, sau đó thì tiếp tục học xong đại học. Bối cảnh sạch sẽ như thế, sau này sẽ không đến mức liên lụy quá nhiều vấn đề. Như lời nói của Vy Hiên, lúc vừa tới công ti mang thai hộ xem tài liệu, liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô ta.

Chỉ vì, cô ta giống như Bảo Ngọc, đều có một đôi mắt phượng xinh đẹp.

Thời gian gấp gáp, Vy Hiên trực tiếp đưa người tới đường Hằng Nguyên, Nghê Thư cũng chạy tới.

Cô gái thoạt trông rất trẻ tuổi, ăn mặc giản dị, tóc cột đuôi ngựa, mặt mày trên trung bình, nhưng một đôi mắt phương lại rất giống Bảo Ngọc. Cô ta khẩn trương đứng trong phòng khách, nhìn người trong phòng. Một người đàn ông lớn lên trông giống phụ nữ mang một chiếc chăn đội đầu màu xanh lá, bên cạnh là gương mặt của một người đàn ông với ánh mắt lạnh như băng… Ánh mắt nhát gan nhìn về phía Trương Thịnh Hải, sự chán ghét không lý do của anh ta, lại tàn ác đâm lấy cô ta. Ngọc Diệp kề bên cạnh anh ta, dường như cảnh cáo liếc nhìn cô ta, nhận tiện kéo Trương Thịnh Hải qua một bên, cô ta mới không cho người phụ nữ này nhìn Tiểu Hải Tử của cô ta.

Vy Hiên giới thiệu đơn giản: “Cô ấy chính là Chu Nại Diên .”

Chu Nại Diên bận bịu ngại ngùng lên tiếng chào hỏi: “Chào mọi người…”

Mấy người đều biết sao cô ta đến đây, coi như biết rõ chuyện này cũng không do cô ta, nhưng ấn tượng đối với cô ta vẫn là con số không. Đều xoay người, không một ai đáp lời cô ta, căn bản xem cô ta như người vô hình vậy.

Chu Nại Diên đau lòng cắn môi, cúi đầu, nước mắt suýt tràn ra khỏi viền mắt.

Bọn họ làm gì cũng xem thường cô, nếu như trong nhà không cần dùng tiền gấp, cô ta sao lại làm chuyện mang thai hộ thế này?!

Nghê Thư nhìn một vòng, giọng nói lạnh nhạt: “Còn ở lại đây làm gì? Chờ tham quan à? Xa thế nào thì tránh xa thế đó cho tôi, đừng ở đây gây cản trở!”

Thạch nhíu mày, đưa những người còn lại ra ngoài.

Vy Hiên than thở một tiếng, đi tới vỗ vai Chu Nại Diên như an ủi: “Đi vào với tôi.”

Chu Nại Diên cúi thấp đầu, đi theo Vy Hiên vào phòng ngủ, lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng ở mép giường, sắc mặt cứng đờ, hai mắt trợn to, rồi quên cả việc nhìn sang nơi khác.

Người đàn ông này thật… thật đẹp trai.

Tiêu Mặc Ngôn chỉ lạnh nhạt ngước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên mặt cô ta, thờ ơ lướt qua, cuối cùng, lại chăm chú nhìn người phụ nữ trên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play