Chương 227

Sắc mặt Bắc Khởi Hiên chợt thay đổi, trái tim anh co rút liên hồi như có ai dùng roi đánh mạnh vào vậy.

Anh đã hiểu quá rõ thứ này rồi.

Strychnine là một chất cực độc phá hủy trung khu thần kinh, sau khi trúng độc các cơ bắp sẽ teo tóp đi, khó thở, co giật, cuối cùng co rút người lại, cho dù không chết ngay lập tức cũng sẽ đau đớn khôn cùng. Chỉ cần nói chuyện hoặc làm động tác gì đó thì cơ thể sẽ co giật liên tục, cho dù người đã qua đời nhưng cơ thể vẫn tiếp tục co giật, gương mặt trở nên dữ tợn.

Strychnine đã từng bị bỏ vào thuốc của Tiêu Mặc Ngôn.

Chết tiệt! Không nên dẫn đến kết quả thế này! Cái thứ chết tiệt, sao cái thứ chết tiệt này lại nằm trong cơ thể Bảo Ngọc?!

Bắc Khởi Hiên túm lấy bác sĩ: “Cô ấy vẫn có thể được cứu sống đúng không? Cô ấy vẫn còn có thể cứu được đúng không!!”

Bác sĩ khó xử lắc đầu: “Strychnine trong cơ thể bệnh nhân đã xâm nhập vào hàng rào máu não để đi vào não, gây hưng phấn trung khu thần kinh…Trung khu thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù bây giờ có bài trừ chất độc ra ngoài cũng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Kết quả như vậy, e là…

Bác sĩ ngừng giữa chừng, nhưng Bắc Khởi Hiên lại hiểu rõ ý của anh ta, e là sẽ sống không bằng chết.

“Không! Không thể! Không thể nào như vậy được!!” Bắc Khởi Hiên đấm mạnh vào tường, làm bác sĩ sợ hết hồn, anh ta do dự một hồi rồi mới nói: “Theo như tôi thấy trường hợp này không giống với tai nạn ngoài ý muốn cho lắm, anh có muốn báo cảnh sát không?”

không phải tai nạn ngoài ý muốn…Không phải tai nạn ngoài ý muốn.

Cặp mắt Bắc Khởi Hiên đỏ gay, anh ta bỗng trừng to mắt.

Đỗ Thu Nghi ngâm nga một khúc ca, vui vẻ ngồi trong phòng khách đọc cẩm nang mang thai. Lúc nhìn thấy hình ảnh những đứa trẻ đáng yêu, khóe môi cô ta không nhịn được mà nhếch lên.

Con của cô với Hiên chắc chắc cũng sẽ đáng yêu như vậy.

Vào lúc này, đột nhiên có người nhấn chuông cửa liên tục.

Cô ta nhổm người dậy ra mở, người bên ngoài cửa còn chưa kịp để cô ta cất tiếng cười nói đã đẩy cô va mạnh vào bức tường.

Bắc Khởi Hiên giữ chặt cô, hai cánh tay anh ta như hai kìm sắt. Đôi mắt trừng to nhìn cô trân trân ấy đỏ gay đến đáng sợ: “Có phải cô không? Nói đi, có phải cô không!”

Đỗ Thu Nghi sợ đến ngẩn người, rồi cô ta lập tức ý thức được anh ta đang nói gì bèn mỉm cười: “Sao anh lại giận dữ thế? Cô ta là kẻ thù của anh, anh không ra tay được thì em làm giúp anh, có gì không đúng à?” Cô ta nói năng nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, tựa như chỉ kể lại đơn giản chuyện mình bóp chết con kiến.

Bắc Khởi Hiên nhìn cô ta mà thấy lạ lẫm, nguội lạnh trong lòng, anh ta lắc đầu, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo: “Cô không phải là Thu Nghi mà tôi biết.”

Đỗ Thu Nghi lắc đầu hỏi lại: “Anh là Hiên mà em biết sao?” Cô cười lạnh, đẩy tay anh ta ra rồi nhẹ nhàng nói: ‘Hiên mà em biết, cho dù người ta có quyến rũ anh ấy đến thế nào đi chăng nữa thì trong lòng anh ấy chỉ có mình em thôi. Anh ấy đã nói em là điều đẹp đẽ nhất trong lòng anh, anh ấy đã nói cả đời này chỉ yêu mình em thôi. Anh ấy sẽ cưới em…” Cô nhìn anh ta chăm chú với ánh mắt nghi ngờ: “Nhưng mà anh ấy lại phản bội thời thề, anh ấy yêu người con gái khác mất rồi! Anh ấy muốn vứt bỏ em, muốn vứt bỏ đứa con trong bụng em!”

“Bởi thế nên cô mới làm chuyện độc ác như vậy ư?” Bắc Khởi Hiên rống lên.

“Độc ác?” Đỗ Thu Nghi lại bật cười: “Em độc ác ở đâu? Chẳng phải anh cũng đã làm chuyện như vậy với Tiêu Mặc Ngôn à? Có điều anh ta mạng lớn nên không trúng độc mà thôi.”

Anh ta cắn răng rồi nói từng câu từng chữ: “Đó là bởi vì tôi hận tất cả người nhà họ Tiêu.”

“Cũng giống như em hận Trương Bảo Ngọc vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play