Chương 212

Thở dài một tiếng, thím Đỗ lại về phòng giúp con gái sắp xếp đồ đạc.

Chờ đến khi Đỗ Thu Nghi quay trở lại thì giống như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng trầm tĩnh đó khiến thím Đỗ hơi nhíu mày. Tóm lại cứ cảm thấy, con gái đã thay đổi rồi, bà ta không nói rõ được thay đổi ở đâu nhưng cứ thấy là hai người khác nhau.

Bảo Ngọc tan làm về đến nhà, nhìn thấy Đỗ Thu Nghi thì hơi ngây người, cô ta mới chuyển ra ngoài chưa được lâu sao lại chuyển về rồi? Lẽ nào, xảy ra mẫu thuận với Bắc Khởi Hiên? Nhún nhún vai, có cãi nhau hay chưa tay cũng không liên quan đến cô, cô không muốn lãng phí tinh thần đi quan tâm chuyện của người không liên quan.

Đỗ Thu Nghi về lần này đã thay đổi rất nhiều, giúp thím Đỗ chuẩn bị bữa tối, rất bận rộn làm việc, thái độ đối với Bảo Ngọc cũng tốt lên nhiều, ở trước mặt cô không hề nhắc đến Bắc Khởi Hiên.

Chỉ cần cô ta không chủ động gây sự, Bảo Ngọc sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Đặc biệt sau khi Bắc Khởi Hiên bày tỏ tình cảm với cô, từ đó có thể nói, Đỗ Thu Nghi là kẻ thất bại!

Khác với tư thái chiến thắng lúc trước, bây giờ cô ta đã mất đi thứ quan trọng nhất.

Tình yêu của Bắc Khởi Hiên.

“Bảo Ngọc, ăn cơm thôi.”

Đỗ Thu Nghi gõ gõ cửa phòng của cô, rất niềm nở chào đón, không giống như trước đây ghét bỏ nữa.

Nhưng trong lòng của Bảo Ngọc biết rỗ, cô ta là Đỗ Thu Nghi, là Đỗ Thu Nghi không ngần ngại làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích, mỗi lần cô ta làm chuyện gì đều sẽ làm cái gì, chỉ là không biết lần này cô ta vì sao lại vậy.

Bảo Ngọc ngồi xuống, Đỗ Thu Nghi chủ động cầm bát xới cơm cho cô, lại đích thân múc canh cho cô, để trước mặt của cô, mỉm cười nói: “Bảo Ngọc, ăn đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Bảo Ngọc thật sự có chút không quen. Cúi đầu xuống, tùy tiện ăn vài miếng sau đó đi về phòng.

Mượn vài quyển sách của Dương Châu Kiệt, cô định từ từ xem, gặp không chỗ nào không hiểu thì tra thử, Dương Châu Kiệt mà biết nhất định sẽ trêu chọc cô.

Bên ngoài có người gõ cửa, thi ra là Đỗ Thu Nghi mang trái cây đến: “Bảo Ngọc, ăn chút trái cây đi.”

Bảo Ngọc đặt sách xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đỗ Thu Nghi, chỗ này không có ai, không cần phải giả vờ nữa. Nói đi, ở chỗ Bắc Khởi Hiên đang yên đang lành, tại sao lại muốn chuyển về chứ?”

Đỗ Thu Nghi trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Tôi có thai rồi, là con của Hiên.”

Bảo Ngọc sững người, Đỗ Thu Nghi có thai rồi, Bắc Khởi Hiên vậy mà còn chạy đến tìm cô bày tỏ tình cảm, thấy thế nào cũng không giống chuyện anh làm ra.

Đỗ Thu Nghi khẽ cười: “Mẹ của anh ấy không thích tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ con họ, cho nên mới muốn chuyển về đây sống. Hơn nữa, mẹ tôi cũng có thể thuận tiện chăm sóc cho tôi.”

Ánh mắt quét qua cái bụng nhỏ của cô ta, Bảo Ngọc nhàn nhạt nói: “Có bảo bảo rồi thì nên vì nó tích chút phúc.”

Đỗ Thu Nghi nhìn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình: “Bây giờ, bất luận tôi làm cái gì đều là vì đứa bé này.”

Bảo Ngọc chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh của cô ta như vậy nhưng rồi dần dần thu hồi ánh mắt lại.

Đỗ Thu Nghi tuy không thích cô, thế nhưng cô ta yêu Bắc Khởi Hiên là thật. Vận mệnh thật sự là một thứ gì đó rất thú vị, đau khổ truy cầu để rồi hiện nay Đỗ Thu Nghi lại từ bỏ như vậy sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play