Chương 204

Trương Tề có thể bình yên vô sự, tóm lại đã là chuyện tốt rồi.

Từ khi bắt đầu đi làm, lượng công việc của cô cũng tăng lên dần, Chiêm Gia Linh thỉnh thoảng lại quăng cho một mớ giấy tờ vô dụng, cho dù sớm đã vượt qua phạm vị công việc của cô.

Dương Châu Kiệt không nhìn được tiếp nữa, ám thị cô có thể nói với Tiêu Mặc Ngôn, chỉ cần cậu Tiêu biết, người phụ nữ đó đợi ra đường đi! Nhưng Bảo Ngọc lại lắc lắc, chút việc nhỏ này cô vẫn không muốn làm Tiêu Mặc Ngôn phân tâm, với cả, ngay cả những cái này cũng không xử lý được, cô sao có thể xứng với anh được chứ?

Cả một ngày, Bảo Ngọc đâm đầu vào công việc, gõ bàn phím không ngừng, ngón tay cũng sắp bị chuột rút đến nơi, cô vẫn như cũ cắn răng chịu đựng. Nguyên tắc của cô rất đơn giản, chuyện trong công việc, cô không có lý do gì để không làm cả, cũng không có lý do gì để làm không tốt! Nhưng nếu như âm thầm chơi xấu sau lưng, vậy đừng trách cô nhắm vào!

Tiêu Mặc Ngôn trở lại sau cuộc họp thì nhìn thấy cô bận không ngẩng mặt lên được, thậm chí, khi anh đi đến gần cũng không có phản ứng.

Tiêu Mặc Ngôn cau mày, đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, buộc cô phải quay sang nhìn anh, anh không thích cô bị phân tâm bởi những thứ khác.

Bảo Ngọc bị dọa sợ một trận, nhìn thấy anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Em không quan tâm đến tôi.” Giọng của anh rất nhẹ, nhưng vẫn bị mấy ngườu khác nghe thấy rất rõ ràng.

Dương Châu Kiệt giả vờ uống nước, rồi phát ra âm thanh “ừng ực” để che giấu nụ cười của mình. Tiểu Tống nhìn chằm chằm vào vẻ mắt phúc hắc của phó tổng.

Chiêm Gia Linh dùng ngón tay quấn quấn tóc, ánh mắt nhìn về Tiêu Mặc Ngôn.

Mới chỉ có hai ngày, cô ta nhìn thấy người đàn ông này có rất nhiều mặt, nhưng duy nhất sự dịu dàng của anh chỉ thể hiện trước mặt của Trương Bảo Ngọc. Là anh ta quá chung tình, hay là Trương Bảo Ngọc có ma lực quá lớn?

Cười lạnh, cô ngược lại tin tưởng cái trước.

Má của Bảo Ngọc nhanh chóng đỏ lên, bất giác ho hai tiếng, đẩy tay của anh ra: “Em đang làm việc.”

Tiêu Mặc Ngôn nhìn những thứ trên bàn, ít nhất cũng có mười mấy văn kiện, anh hơi nhướn mày: “Ai giao cho em những thứ này?”

Chiêm Gia Linh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đợi Trương Bảo Ngọc nhân cơ hội này cáo trạnh. Thế nhưng, cô lại mỉm cười nói: “Em rảnh không có gì làm nên cô Chiêm giao cho em làm.”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Chiêm Gia Linh sững người, không hiểu cô làm vậy là có ý gì!

Tiêu Mặc Ngôn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua cô ta, Chiêm Gia Linh không tự chủ được mà run rẩy, anh thu hồi ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tôi làm cùng em.”

“Không cần, em sắp làm xong rồi.”

Anh không nói gì liền kéo ghế ngồi bên cạnh cô, lật báo cáo ra xem. Lúc này, không khí bốn phía đều thay đổi, mấy người khác to gan cũng không dám thở mạnh. Trên người của Tiêu Mặc Ngôn mang theo một luồng khí lạnh, hơn nữa có thể dễ dàng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người khác, không phể phòng bị được.

Dương Châu Kiệt đã luyện đến hàn khí bất xâm rồi, nhưng Tiểu Tống không được, mồ hôi lạnh cứ ứa ra trên trán, cũng không biết làm gì để cho tốt lên.

Bảo Ngọc cũng hạ thấp hơi thở xuống để không bị làm phiền, hai tay bắt đầu gõ, được một lúc cô lại dừng lại: “Danh sách khách hàng?”

Thuật ngữ chuyên ngành này, cô chưa từng tiếp xúc qua. Vào lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Cutomizedmarketing.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play