Chương 197

Trong góc, Chiêm Gia Linh đang chỉnh lý đồ đạc, liếc mắt qua thì khóe môi nhếch lên mang theo sự châm biếm.

Sau khi xử lý sạch sẽ bàn làm việc, cô ta đi đến trước mặt ba người, hất mái tóc đẹp đó lên khiến Tiểu Tống hai mắt càng phát sáng.

“Ba phút nữa đến phòng họp nhỏ, tôi muốn mở cuộc họp.” Nói xong thì muốn rời đi.

“Đợi đã.” Dương Châu Kiệt gọi cô ta lại, đẩy đẩy cái kính trên sống mũi lên, nở một nụ cười xã giao thân thiện, không nhanh không chậm nói: “Cô Chiêm, xin hỏi, cô có quyền gì triệu tập cuộc họp?”

Chiêm Gia Linh quay người lại nhìn anh ta, nở nụ cười đầy kiêu ngạo: “Dựa vào tôi là trợ lý đầu tiên kiêm người lập kế hoạch tuyên truyền cho thị trường của phó tổng.”

Bảo Ngọc hơi nhíu mày, lần nữa đánh giá vị trợ lý này.

Dương Châu Kiệt cũng ngây ra, sau đó lại nghi hoặc, cười nói: “Cô Chiêm thật sự biết đùa, cô là trợ lý đầu tiên, vậy tôi là để bài trí thôi sao?”

Chiêm Gia Linh không hoảng không vội trả lời: “Lệnh điều động của tôi ở trên bàn.”

Dương Châu Kiệt không tin và cầm lệnh điều động trên bàn của cô ta xem thử, giấy trắng mực đen, quả nhiên điều cô ta đến làm trợ lý đặc biệt của Tiêu Mặc Ngôn. Lông mày cũng anh ta nhíu chặt lại, để tờ giấy xuống, mỉm cười như một thân sĩ, đối diện với ánh mắt của Bảo Ngọc và Tiểu Tống, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Tống buột miệng: “Không đúng, trợ lý Dương luôn là trợ lý của phó tổng!”

“Không có thư bổ nhiệm nhân sự chính thức, trợ lý Dương hiện nay cũng chỉ có thể làm công việc hành chính bình thường thôi.” Chiêm Gia Linh quay ra thách thức: “Tôi không thích có người đi họp muộn.”

Cô ta bước vào phòng họp nhỏ, Tiểu Tống không nhịn được muốn nhổ bãi nước bọt: “Đây đâu phải giá của trợ lý chứ? Tôi thấy giá của cô ta so với phó tổng còn lớn hơn!”

Dương Châu Kiệt chậm rãi lắc đầu: “Cô ta là tổng giám đốc Tiêu đặc biệt phái đến, trên danh nghĩa là trợ lý, thực quyền có thể còn lớn hơn cậu Tiêu.” Trong lòng anh ta hiểu rõ, cậu Tiêu hôm qua chọc giận tổng giám đốc Tiêu, hôm nay thì xuất hiện một Chiêm Gia Linh, rõ ràng là đến tiếp quản nơi này mà.

“Đi thôi,” Bảo Ngọc đứng dậy, ánh mắt long lanh: “Đi xem thử trợ lý Chiêm của chúng ta mang đến chỉ thị gì.”

Thấy cô di chuyển, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt cũng đi theo vào phòng họp nhỏ.

Chiêm Gia Linh quét mắt qua mấy người, mở miệng nói: “Công ty cần là thành tích, không phải nơi để mọi người yêu đương và tâng bốc nhau.”

Bảo Ngọc hơi nhướn mày rồi mỉm cười. Dương Châu Kiệt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, không nói một lời.

Sau khi nói về trọng tâm công việc xong, cô ta hạ lệnh: “Sau này, có bất cứ chuyện gì đều phải báo cáo trước với tôi, tôi sẽ đi bảo cáo lại với phó tổng.”

“Ầu,” Tuyệt Chi khẽ cười ra tiếng: “Nói như vậy, phó tổng ngược lại thật sự trở thành vật trang trí rồi.”

Chiêm Gia Linh khinh khỉnh nhìn cô: “Cô Trương, đây là công ty, tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo trình tự mà làm, khi cô nhận chức không có tham gia khóa đào tạo nghiệp vụ cho nhân viên sao?” Nói xong, cô ta lại vờ như bừng tỉnh: “Ồ, tôi thiếu chút quên mất, bối cảnh của cô Trương rất đặc biệt, vào công ty không đi cửa lớn, đương nhiên sẽ không rõ mấy thứ này.”

Chiêm Gia Linh đứng dậy: “Được rồi, đều ra ngoài làm việc đi.”

Sau khi cô ta rời đi, ánh mắt của Dương Châu Kiệt và Tiểu Tống nhìn vào Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, cô ta hình như không thích cô!”

Tuyệt Chi cũng không có tức giận gì, khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy: “Trò của phụ nữ, tôi thấy nhiều rồi.” Nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hy vọng cô ta đừng là con hổ giấy, để tôi quá thất vọng thì sẽ không hay nữa.”

Thấy dáng vẻ này, trong lòng hai người hiểu rõ, Chiêm Gia Linh này coi như đã triệt để chọc giận cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play