CHƯƠNG 136

“Hiên…” Nói ra mấy lời cảm động, anh ta ôm chặt Đỗ Thu Nghi, cô ta giúc vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo của anh ta: “Hiên, đêm nay, ở lại với em được không? Một mình ở đây, em sợ.”

“Ừm.” Anh ta không nghĩ ngơi gì liền gật đầu.

Thế nhưng vào lúc này, điện thoại của anh ta rung lên, anh ta nghe máy: “Alo… Mẹ?”

“Con bây giờ đang ở đâu?”

Anh ta liếc qua Đỗ Thu Nghi đang ở bên cạnh, cố tình tré tránh câu hỏi này: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“… Con đang ở cùng Thu Nghi?” Sự trốn tránh của anh ta khiến Kiều Nhã lập tức đoán ra.

Thấy Bắc Khởi Hiên không có phủ phủ nhận, bà ta lập tức không vui nói: “Mẹ có chuyện muốn tìm con, con đến văn phòng làm việc của mẹ đón mẹ.”

Bắc Khởi Hiên hơi nhíu mày: “Mẹ, một lát nữa con sẽ qua.”

“Không được,” Kiều Nhã từ chối: “Mẹ có chuyện gấp, con lập tức qua đây, cứ như thế đi.” Không đợi anh ta nói tiếp, điện thoại đã mất kết nối.

Bắc Khởi Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, càng cau mày.

Đỗ Thu Nghi cưỡng ép sự cay đắng và cơn giận trong lồ ng ngực, thận trọng nói: “Hiên, dì tìm anh có việc, anh cứ đi đi.”

Bắc Khởi Hiên quay đầu nhìn cô ta: “Anh đưa em lên lầu.”

“Không cần,” Cô ta mỉm cười: “Vali cũng không có nặng, một mình em có thể xách được, anh mau đi đi.”

Sự thấu hiểu của cô ta khiến Bắc Khởi Hiên cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ tay ôm cô một cái, rồi đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô ta: “Thu Nghi, em luôn bao dung như vậy, thật sự thiệt thòi cho em.”

Cô Ta mỉm cười lắc đầu: “Hiên, bất luận em có chịu bao nhiêu thiệt thòi, em đều không muốn khiến anh khó xử, chỉ cần anh vui là được.”

Bắc Khởi Hiên ôm cô càng chặt: “Chờ anh, tối nay anh sẽ đến chỗ em.”

Cô ngọt ngào đáp ứng: “Ừm.”

Đưa chìa khóe cho cô ta, rồi lại nhấc vali xuống, Bắc Khởi Hiên liền lái xe rời đi.

Một mình đứng trước tào chung cư, sắc mặt của Đỗ Thu Nghi liền âm trầm, hai tay nắm chặt lại…

Tối đó, cô ta đợi đến khi trời gần sáng, Bắc Dạ Minh cũng không có xuất hiện.

Sáng sớm, Bảo Ngọc còn chưa rời giường thì đã nhận được cuộc gọi từ Vy Hiên.

“Alo, tớ sắp thất nghiệp rồi, cậu phải chịu trách nhiệm nuôi tớ.”

Bảo Ngọc mở mắt, tỉnh táo lại không ít: “Bởi vì bài báo đó?”

Vy Hiện không nói gì, coi như mặc nhận.

“Không phải lượng tiêu thụ rất cao sao?”

Vy Hiên bật cười: “Chủ biên nói, là sức ép từ bên trên, ông ta cũng không có cách nào khác đã cho nghỉ phép năm rồi.”

Bảo Ngọc ngồi dậy, c ắn môi dưới, cô thấy có lỗi với Vy Hiên: “Vy Hiên, xin lỗi, đều là bởi vì tớ.”

“Có cái mà phải xin lỗi chứ? Không khi được nghỉ phép năm, người khác cũng không dám nghĩ tới đó chứ, đừng nói mấy lời vô ích đo, đi ra ngoài uống rượu với tớ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play