Ngay đúng lúc Cát Binh dắt xe đạp ra từ trong nhà để xe thì một cảnh sát hơn bốn mươi tuổi bỗng nhiên chạy từ trong tòa nhà chạy ra.

Chỉ thấy vẻ mặt ông ta có vẻ lo lắng, nói: “Cục trưởng Cát, vừa nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, một nhà ba người đại đội Thủy Tào bị người giết hại!”=Ở những nơi như thị trấn ở quê thì con người tương đối chất phác.

Mấy năm nay cũng không xảy ra vụ án lớn gì cả, nhất là loại vụ án có người chết này.

Cát Binh bỗng nhíu chặt mày, ông ấy quay người dặn dò cháu gái vài câu, dặn cô nhất định phải bảo Lưu Tuệ đưa cô về, sau đó vội vàng dẫn mấy cảnh sát cấp dưới ngồi lên chiếc xe cảnh sát cũ kỹ, đi về hướng địa điểm báo án.

Cát Tường vừa nhìn xe cảnh sát đã đi xa, nghĩ đến tin tức vừa mới nghe được, không hiểu sao mà cô lại có chút bất an.

Chỉ là bảo cô gọi bác gái năm đưa mình về thì cô cũng không làm được.

Theo thời gian thì chờ bác gái năm đưa mình về nhà rồi lại quay lại đây thì trời đã tối rồi, cho dù bác gái năm là cảnh sát thì cũng là phụ nữ, là quan văn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cát Tường không quay đầu vào mà dắt xe đạp vào nhà để xe, sau đó xách cặp sách lên, dự định một mình đi về nhà.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát không bao lâu, Đoàn Tử cả ngày bay lượn ở bên ngoài từ xa xa bay đến.

Cát Tường cong cong đôi mắt to xinh đẹp, vừa định đưa tay ra đón nhóc con thì bỗng nhiên, cả người bị người từ phía sau dùng một lực mạnh kéo, sau đó đã cảm giác được miệng và mũi bị người ta dùng khăn bịt kín.

Trong nháy mắt cô đã kịp phản ứng ra là mình gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên của cô là nín thở, suy nghĩ chuyển nhanh thì cô hạ một quyết định, cô giả bộ giãy dụa mấy cái rồi ‘hôn mê thành công’…“Lão Tam, mày điên rồi à? Bây giờ chúng ta thoát mạng mới quan trọng, mày bắt một con nhóc con không phải là càng thêm vướng víu sao.

” Một giọng nói khàn đặc truyền vào tai Cát Tường.

Còn không đợi Cát Tường ngẫm nghĩ về hàm ý bên trong lời nói đó thì ngay sau đó lại có một giọng nói khác có vẻ cợt nhả đểu cáng truyền đến:“Lão Nhị, con mẹ mày quá nhát gan, mắt mày mù rồi à, chỉ với sắc đẹp này thì nó có thể là con nhóc con bình thường sao? Trước khi chúng ta đi thì bán nó cho anh Tài, ít ra cũng kiếm được một trăm nghìn.

Một trăm nghìn đó! Mẹ nó, vừa rồi ông mày khổ sở vất vả chém ba đứa tìm cái chết cũng chỉ mới vơ vét được ba nghìn thôi, bây giờ tin tức của Khỉ Gầy càng ngày càng không chính xác nữa rồi, phí nhiều công sức như vậy mà mới chỉ có chút tiền, lần sau chạm mặt, ông đây nhất định sẽ tẩn cho nó một trận…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play