Tại một nhà hàng sang trọng, An Anh đang cùng dùng bữa tối với tên đàn ông tên là Lưu Ngưu. Mấy ngày nay, ông ta luôn tán tỉnh cô đủ kiểu nhưng cô một chút siêu lông cũng không có, lúc thì gần lúc thì xa nên khiến cho mức độ hứng thú với cô càng lên cao.

An Anh vừa ăn một miếng bít tết, vừa liếc nhìn ông ta. Vẫn nét thanh lịch đó nhưng dường như ông ta đã có chút nóng lòng gì đó.

Cô nói. “Cảm ơn ngày đã mời tôi bữa tối này, cùng uống với tôi nhé”.

Lưu Ngưu cười lịch thiệp bảo. “Rất sẳn lòng”.

Cả hai cùng chạm ly vào nhau. Sau đó, họ cùng thưởng thức ly rượu của mình.

Bỗng An Anh đưa ra chỉ ý.

“Đúng rồi, tối nay Ngài rảnh chứ có nhã hứng cùng tôi đi dạo phố không?”.

Lưu Ngưu cười nhưng nội tâm có chút dao động.

“Tôi nghĩ là không được…tôi…”.

An Anh có chút buồn mắt rũ xuống.

“Tôi còn tưởng Ngài sẽ đồng ý chứ, thật là tiếc quá”.

Lưu Ngưu có chút chấn động. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, nếu không nắm bắt cơ hội thì đúng là đáng tiếc. Ngay lập tức, ông ta bảo.

“À, tôi chợt nhớ ra là tối này tôi hình như không có lịch trình gì cả, tôi đi với cô”.

An Anh vui vẻ đáp lại.

“Vậy tốt quá”.

Sở dĩ cô muốn kéo ông ta ra ngoài là có mục đích khác. Hôm qua, cả bốn người cùng với cảnh sát trưởng đã bàn bạc.

“Vào ngày này, hằng năm thì có một chiếc xe cở lớn trực tiếp được đưa vào trong dinh thự của ông ta, đương nhiên nó đã được đảm bảo nên chúng tôi cũng không thể tùy tiện khám xét, hơn nữa mỗi lần như vậy ông ta sẽ đích thân ra kiểm tra và có đến hàng trăm vệ sĩ bên cạnh nên rất khó đột nhập vào”. Ông cảnh sát trưởng bảo.

An Anh suy tính liền bảo.

“Ông muốn tôi dụ ông ta ra sao?”.

Dương Hoàng chen vào.

“Nói đúng hơn là cả đám vệ sĩ của ông ta nữa, khi ra ngoài ông ta sẽ đem phân nữa người đi theo, nhân lực giảm đi phân nữa rất dễ cho chúng ta đột nhập vào”.

“Nhưng vẫn chưa thật sự xác định ông ta có bắt những cô gái đó hay không như vậy quá lộ liễu rồi”. Thanh Hùng nói.

Ông cảnh sát trưởng đáp.

“Lần này chúng ta chỉ thâm nhập xem thử ông ta có phạm pháp hay không? Hơn nữa ngoài đám con gái đó ra vẫn còn chuyện hối lộ nữa nên tôi cũng muốn nhân lần này để đột nhập xem sổ sách của ông ta”. Ông ta nhìn sang Thanh Hùng. “Lần này chỉ xem xét, không được hành động lộ liểu, nếu tìm được bằng chứng cũng không được manh động mà phải quay trở về bàn bạc với chúng tôi”.

Kim Vũ nói.

“Vậy chúng ta có thể chia ra hành động một người sẽ đến xem trên xe đó có gì và một người sẽ đột nhập vào văn phòng ông ta”.

Trịnh Vương gật đầu.

“Bây giờ là chọn người…”.

Dương Hoàng bảo.

“Nếu là đột nhập thì không cần phải nhiều người…”

Thanh Hùng lên tiếng.

“Xem xét chiếc xe cứ để tôi, tôi có thể cải trang thành một vệ sĩ sao đó đột nhập vào bên trong”.

Dương Hoàng gật đầu đồng ý, chú bảo tiếp.

“Vậy còn người đột nhập vào văn phòng…”.

Kim Vũ nói.

“Tôi sẽ đi”.

Chú Hoàng bất ngờ.

“Cậu…không được”.

Kim Vũ nói.

“Ngài và cả ngài cảnh sát trưởng điều không được, chuyện này tôi cũng không yên tâm giao cho người ngoài cứ để cho tôi đi đi, hơn nữa còn có Thanh Hùng”.

Thanh Hùng đồng tình.

“Tôi thấy, để anh Vũ làm chuyện này là lựa chọn không tồi”.

Trịnh Vương cũng nói.

“Tôi cũng thấy vậy, Hoàng, ông cũng nên tin tưởng người bên cạnh mình chứ”.

Dương Hoàng vẫn còn lưỡng lự nhưng khi thấy anh mắt đầy kiên quyết của Kim Vũ chú cũng đành miễn cưỡng đồng ý.

“Mọi chuyện cẩn thận”.

Cả đám gật đầu.

An Anh lại đưa ly rượu của mình lên phía trước, ông ta cũng làm theo.

Cô nghĩ. “Chắc giờ họ đã vào bên trong rồi, mong mọi chuyện vẫn suông sẻ”.

Tại biệt thự của Lưu Ngưu. Cả hai người Kim Vũ và Thanh Hùng đã đột nhập thành công lấy thân phận là vệ sĩ mà tiến vào. Thanh Hùng cũng đã lẻn vào chỗ của đám vệ sĩ đứng trước cổng. Kim Vũ thì thành công lên được tầng trên.

Khu vực dưới cổng. Thanh Hùng đứng giữa đám người chờ xe đến. Đột nhiên có người hỏi thăm.

“Ủa, nhìn anh lạ, chưa thấy bao giờ, mới đến sao”.

Thanh Hùng cười lại đáp.

“Vâng, tôi mới đến mấy ngày trước, hôm giờ chỉ làm mấy việc vặt vãnh thôi hôm nay mới có cơ hội làm việc lớn như này”.

Người kia cười đáp.

“À, ra vậy. Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà”.

Đợi được một lúc, chiếc xe cũng đến. Nhưng tiếc là anh không thể đến gần xem đó là những gì. Chỉ có người đội trưởng mới được đến đó xem.

Thanh Hùng sửng người hình như anh phát hiện ra cái gì đó.

“Nè đàn anh, anh có nghe thấy mùi hương gì không?”.

Người đó nói.

“Nước hoa đấy, ông chủ rất thích nước hoa mà nên lần nào nhập hàng cũng nhập số lượng lớn, rồi sau đó thì lại đến nới cất nước hoa vài ngày để thưởng thức”.

Thanh Hùng cười đáp.

“Ra vậy”.

Nhưng trong thâm tâm lại thành nghĩ.

“Nước hoa, ở đây có đến hơn mười mấy loại mùi khác nhau trộn lẫn vào. Đâu giống là được nhập về”.

Thanh Hùng lại hỏi.

“Ông chủ thường đến phòng trưng bày nước hoa để “chiêm ngưỡng” sao”.

Người đàn ông đó lắc đầu, đáp.

“Làm gì có chứ, nước hoa thường được cất ở hầm ấy, mà nghĩ cũng lạ ông ấy thích như vậy lại không để ở phòng trưng bày như anh nói nhỉ?”.

Thanh Hùng đáp.

“Chắc để dưới hầm sẽ khiến mùi hương lâu hơn”.

Người đó đáp lại.

“Nghe cũng hợp lý đấy”.

Thanh Hùng dịu mắt xuống rồi cười, anh nghĩ. “Suông sẻ quá, với được một tên ngốc rồi, hầm sao? Đang lưu tâm rồi đây”.

Bên phía Kim Vũ cũng khá thuận lợi, hầu như mọi nhân lực điều tập trung ở trước cổng nên bên trong khá lỏng lẻo, cậu cũng đã tìm thấy phòng khách của ông ta đang tiến hành tìm kiếm. Nhưng lại chẳng tìm thấy gì cả.

“Thật sự không có gì sao?”.

Bất chợt cậu cuối người xuống nhìn vào gầm bàn, và ghế. Thấy rồi là một chiếc hộp, cậu mở nó ra. Là máy tính bản. Khi mở lên thì lại yêu cầu mật khẩu. Kim Vũ cũng đã chuẩn bị trước cho tình huống này rồi. Cậu lấy một cái USB ra rồi cắm vào máy tính sau đó, điện thoại cho ai đó.

“Nè anh, mở khóa nhé”.

Đầu dây bên kia đáp lại.

“Vâng”.

Một lúc sau, màn hình đã được mở khóa thành công. Cậu xem thử những tập tin bên trong, thì không những có những thông tin ông ta hối lộ mà còn có thông tin của những cô gái bị mất tích và những hình ảnh, băng hình của các cô gái đó.

Kim Vũ trầm mặc. “Có nên giết lão ngay bây giờ không ta”.

Nói rồi, cậu sao chép mọi chứng cứ vào cái USB. Và cậu cẩn thận bỏ lại mọi thứ đúng vị trí của nó.

Nhiêm vụ hoàn thành, anh dự định rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu rất choáng.

“Chuyện gì vậy nhỉ? Chả lẽ bụi trên thùng, không đúng lắm”.

Chợt cậu rùng mình. Trong phòng này thoang thoảng mùi hương.

“Là trầm hương, bất cẩn quá rồi. Phải nhanh rơi khỏi đây thôi”. Cậu loạng choạng bước ra ngoài. Mặc dù khá khó khăn nhưng cậu đã thành công thoát ra khỏi biệt thự đó, nhưng cái khó là làm cách nào, cậu có thể ra ngoài đầy.

Kim Vũ ôm lấy ngực mình. “Hình như ngoài mê hương ra còn có thứ khác nữa, chết tiệt”.

Kim Vũ tựa lưng vào tường, cậu gắng gượng đi ra đến cổng chính. Ở một bên hông toà biệt thự, Kim Vũ đưa người ra dò xét xung quanh. Cậu thấy đám vệ sĩ đang đi vào bên trong cùng chiếc xe tải lớn. Phía sau là một đám vệ sĩ đi theo trong đó có cả Thanh Hùng.

Từ nãy đến giờ, hầu như anh không lại gần chiếc xe được nên anh định tìm vị trí của cái hầm đó ở đâu. Nhưng chợt anh nhìn thấy Kim Vũ.

Thanh Hùng quan sát thấy tình trạng cậu ta không được ổn cho lắm.

“Ra được đây có lẽ là đã tìm được gì đó rồi nhưng tình trạng có vẻ tệ quá vậy, hay giờ qua ứng cứu anh ta nhỉ”. Thanh Hùng nghĩ.

Nhưng khi chạm mắt với Kim Vũ, anh lại thấy Kim Vũ lắc đầu, nên cũng đành gật đầu xác nhận.

Kim Vũ tựa lưng vào tường. Bây giờ mà ra ngoài với tình trạng này xem ra rất dễ bị phát hiện, nên quay lại bên trong thôi. Chợt anh liếc mắt ra cổng thì thấy xe của Lưu Ngưu bên cạnh còn có chiếc xe của Dương Hoàng đang được kéo về. Kim Vũ bất ngờ, nhưng rồi anh bắt đầu suy tính, sau đó vội đi vào bên trong.

Lưu Ngưu, An Anh và cả Dương Hoàng xuống xe. Vừa mới xuống thì Dương Hoàng đã ái ngại nói.

“Ngại quá làm phiền ngày đêm tối muộn như vậy?”.

“Không sao, sự cố bất ngờ, ai đâu tránh được, nhưng tôi không ngờ, hai người lại có quen biết mà lại còn là họ hàng nữa”.

“Vâng, tôi cũng không ngờ lại gặp con bé ở đây”.

An Anh cười đáp.

“Em cũng phải cảm ơn anh vì đã cho em và chú của mình ở nhờ đêm nay”.

Lưu Ngưu ra dáng phong lưu.

“Không sao, ngược lại anh lại cảm thấy vui khi được em ghé thăm nhà, hay mình vào nhà nhé, trời về đêm khá lạnh đấy”.

Thế là cả ba cùng vào bên trong nhà.

Lưu Ngưu cho người mời trà cả hai, khi đã nói chuyện rôm rã một lúc lâu, Chú Hoàng mới xin phép về phòng trước. Một hầu gái đã đi theo dẫn đường đến phòng cho chú. Đi được một khúc chú Hoàng bỗng khựng lại.

Chú bảo.

“Cô gái, đưa đến đây được rồi, tôi đã biết phòng của mình rồi, căn bên trái ở cuối dãy đúng không? Đây là chút lòng thành, xin cảm ơn cô”.

Dương Hoàng đưa ra một ít tiền dúi vào tay cô gái. Cô hầu gái cũng vui vẻ nhận lấy và lặp tức rời đi.

Dương Hoàng nhìn thấy cô ta rời đi liền tiến đến một căn phòng đang được khép hờ. Kim Vũ từ bên trong chật vật bước ra.

Dương Hoàng ôm lấy cậu rồi dẫn sang phòng của mình.

Vào đến bên trong phòng. Chú đặt cậu ngồi xuống ghế sô pha. Bản thân thì quỳ bên cạnh.

“Em ổn chứ?”.

Kim Vũ thở hổn hển mốc từ trong túi ra cái USB.

“Mọi bằng chứng đang ở đây, anh giữ đi”.

Dương Hoàng nhận lấy rồi siết nó trong lòng bàn tay. Chú đứng dậy đưa toàn bộ cơ thể đè lên người Kim Vũ.

“Ưm…Khoan đã”.

Cậu thoáng rùng mình, chỉ vừa mới tiếp xúc da thịt một chút đã khiến cậu hưng phấn lên rồi.

Dương Hoàng cở hết đồ trên người cậu ra.

“Thiệt tình, đã bảo đừng đi rồi mà cứ không nghe, giờ lại thành ra thế này, nếu em bị bắt thì sẽ sao đây”.

Đôi mắt cậu đã ngấn lệ rồi, tâm trí cũng không minh mẫn nữa, cậu ôm lấy Dương Hoàng, nói.

“Khó chịu, ai cũng được, không chịu nổi nữa”.

Chú Hoàng có chút tức giận. Chú hôn lấy cậu.

“Cái gì mà ai cũng được, em định muốn trao thân xác này cho ai, em cũng chỉ là của anh”.

Kim Vũ giật bắn người lên, hình như có cái gì đó vào sâu bên trong cậu.

Cậu khóc nấc lên.

“Đau…quá”.

Dương Hoàng có chút chạnh lòng, chú lau đi nước mắt cho cậu. Hôn lên trán cậu.

“Xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng”.

Kim Vũ nắm lấy vai chú lắc đầu lia lịa.

“Cứ tiếp tục đi, rất thoải mái”.

Dương Hoàng đỏ mặt lên, ánh mắt đầy say mê. Chú dí sát vào người cậu, hôn cậu, liên tục thúc mạnh vào bên trong. Khiến cậu cứ liên tục bị hất người lên trên. Chú còn xoa nắn thứ đó, khiến cậu ra nhanh hơn nữa.

Một lúc sau, Kim Vũ mệt lã người ngủ thiếp đi, Chú Hoàng cũng thở dốc nhưng chú vẫn còn đủ sức bế cậu vào trong nhà tắm rồi bế ra đặt lên giường cũng chẳng có quần áo gì để thay nên đành đắp chăn kín mít từ đầu đến chân cho cậu. Chú nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cậu rồi mỉm cười.

“Em làm tốt lắm”. Sau đó nhìn sang hướng khác. “Không biết hai người kia sao rồi nhỉ? Để phòng hờ mọi chuyện nên mình quyết định đến đây xem sao, giả vờ như hư xe để có thể vào nhà, nếu nói là họ hàng của An Anh sẽ dễ bước vào hơn. Do cả mình và An Anh điều là người nước khác nên sẽ khó điều tra”.

Chú nhẹ nhàng hừ một cái. “Cũng may là mình đã đến”.

Chú lấy USB mà Kim Vũ đưa cho. “Có cái này thôi đã đủ sức thuyết phục rồi, Trịnh Vương thấy mình sáng rồi mà còn chưa về sẽ cho người đến đây ứng cứu ngay lập tức. Được, đợi đến lúc đó thôi”.

An Anh thì đã trở về phòng của mình. Trong phòng cô cũng có đốt một loại hương gì đó nhưng đã bị cô dập tắt rồi. Cô cũng rất hồi hộp chờ ngày mai đến.

Bây giờ tòa lâu đài cũng đã im lặng đến đáng sợ. Nhưng lại có một vài người vẫn chưa chịu yên giấc. Lưu Ngưu và đám vệ sĩ của mình đã đi đến tầng hầm. Tiếng giày lộc cộc vang vông trong một không giam kính. Và chả hiểu làm thế nào Thanh Hùng lại trà trộn được vào đá lính canh chừng ở tầng hầm. Anh đứng canh ở một bên cửa. Lưu Ngưu lại cánh cửa, nơi mà anh đứng gác, sau đó ông ta đi xuống bậc thang cùng với đám vệ sĩ, tiếng giày đi cộc cộc càng lúc càng xa dần, một lúc thì im lìm. Nhưng rồi từ bên trong vang vọng lên tiếng khóc và tiếng rên rĩ, cả tiếng van xin.

Thanh Hùng siết chặt lấy tay để ngang cho bản thân không lao ra đấm cho tên đó một trận.

Người bên cạnh thì thở dài.

“Lại thêm một vài cô gái số khổ”.

Thanh Hùng nghe vậy liền gằn giọng.

“Anh biết vậy sao không cứu họ”.

Người đó cười khẩy.

“Cứu kiểu gì đây, thân tôi còn lo chưa xong. Ông ta lại sắp làm quan to nữa tôi càng không có cách, anh cũng xem như là không nghe thấy gì đi sẽ sống lâu hơn”.

Thanh Hùng im lặng không đáp, người kia cũng liếc xem anh ta đang có biểu cảm gì. Đột nhiên, Thanh Hùng cười lên rồi đáp.

“Tôi hiểu rồi”.

Bây giờ đến lượt người kia im lặng.

“Người anh em, cậu có thể thấy tôi hèn hạ, cũng có thể chửi mắng tôi nhưng gia đình tôi có vợ và 3 đứa nhóc đang cần tôi, tôi không thể có chuyện. Tôi cũng chẳng tin tưởng bọn cảnh sát nơi đây, báo rồi cũng chẳng được gì”.

Thanh Hùng giật mình, nhưng rồi anh nhẹ nhàng cười.

“Tôi hiểu”.

Người đó thấy như có được chút an ủi, cũng thầm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play