12
Trước kia nếu có người hỏi Sở Hoài Cẩn, trong kiếp được làm hoàng đế triều nhà Ninh, quãng thời gian nào là cực khổ nhất?
Cậu đảm bảo sẽ đáp, là hai năm cắt đứt hoàn toàn với Phong Yến Chu trước khi cậu chết.
Tuy nhiên sau khi sống lại, Sở Hoài Cẩn không thể không thừa nhận, trên mức độ lớn nỗi bi thảm cậu tự nhận trước đây có thể quy về phần não yêu đương, hay nói chính xác hơn là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mặc dù ngày tháng làm hoàng đế hoàn toàn không thể so sánh với cuộc sống làm cậu ấm họ Sở, nhưng nếu lúc đó trong giai đoạn dậy thì mà cậu cũng hàng ngày không được ăn no như bây giờ thì đảm bảo chẳng có lòng dạ cả ngày oán trách Nhiếp Chính Vương vô tình, tàn khốc, vô lý như vậy.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó sao cậu không nhớ lại cuộc sống khi làm Cửu hoàng tử Cải Chíp ấy?
Chậc.
13
Sở Hoài Cẩn bây giờ không chỉ nhớ lại cay đắng của cuộc sống lãnh cung năm đó, lần này sống lại trở về cậu mới 12 tuổi, còn phải chịu đựng thêm năm năm đau khổ trước khi gặp Phong Yến Chu và bị đẩy lên ngôi vua.
Nhưng đừng nói năm năm, sáu mươi tháng, hơn một nghìn tám trăm ngày, cậu ấm Sở vừa ăn cơm nguội nước lèo được ba ngày thì đã méo chịu nổi nữa rồi.
Bắt cậu phải nhắm mắt chịu đựng đến khi Phong Yến Chu cưỡi mây ngũ sắc đến cứu… xuỳ, là giẫm lên suối máu đến tranh quyền, Sở Hoài Cẩn thà chọn tự sát.
Thế là, lần này Cửu hoàng tử Cải Chíp quyết định tự cứu bản thân.
14
Chuyện tự cứu mình ấy à, vào mốc năm Tuyên Võ thứ hai mươi, thực ra cũng không khó lắm.
Mặc dù mẹ đẻ của Sở Hoài Cẩn xuất thân cung nữ lại ngửi nhang sớm, cậu sống trong lãnh cung không nơi nương tựa, quanh năm khó mà được phụ hoàng Ninh Uy Đế nhớ đến một lần, nhưng tốt xấu gì vẫn chiếm được một ngai hoàng tử, dự toán tài chính hàng năm của Hộ Bộ vẫn có phần chi phí ăn ở đi lại của cậu.
Có điều số bạc ấy tiêu thì tiêu, nhưng trải qua tầng tầng bóc lột, đến cuối cùng chẳng đến lượt Cửu hoàng tử không chỗ dựa.
Có thể nói là, ngay cả cung nữ bị cử tới hầu hạ bên cạnh Sở Hoài Cẩn cũng sống dư dả hơn bản thân cậu.
Kiếp trước Sở Hoài Cẩn bị người khác bắt nạt từ bé thành quen, con người nhu nhược không biết cách tranh giành, còn lần này, cậu ấm Sở sống lại quay về bèn quyết định thịt tên nhân viên dưới quyền chỉ biết nhận lương mà không làm việc, còn dám ăn chặn cơm sếp này trước tiên.
15
Sở Hoài Cẩn tốn mất khoảng mười ngày, lập ra một kế hoạch dạy dỗ, thu phục cung nữ bên cạnh mình hoàn hảo.
Tốn khá nhiều thời gian, nhưng cũng không thể trách cậu vô dụng được.
Trước kia Sở Hoài Cẩn tổng cộng sống hai kiếp người, lúc làm Sở Thiếu Đế, là một con rối não tàn yêu đương mù quáng, mà lúc làm cậu ấm Sở thì trong nhà vừa giàu, vừa cha hiền con thảo.
Khác với kẻ kiêu hùng Phong Yến Chu mổ tim ra toàn màu đen, Sở Hoài Cẩn cơ bản là không có cơ hội học tập và rèn luyện cách điều khiển người khác.
16
Gì cơ? Bạn hỏi cậu ấm Sở là con một, lẽ nào không cần chuẩn bị thừa kế gia đình á?
Ồ, cùng với việc một gia tộc nào đó nhận được bài học bằng tiền thật, những năm nay trong giới nhà giàu bắt đầu thịnh hành một câu nói – con cái mê ăn uống, bài bạc, nghiện ngập không thể làm sụp nhà, chỉ biết võ mồm và đầu tư bừa bãi mới có thể. Một thao tác sai lầm làm đòn bẩy, tiền hàng tỷ cũng bay hơi trong nháy mắt.
Chủ tịch Sở nghe được câu này trên bàn tiệc, về nhà nhìn con trai mình, chưa được bao lâu đã bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm quản lý chuyên nghiệp phù hợp để đào tạo làm người kế nhiệm.
Còn Sở Hoài Cẩn thì nhận được một khoản quỹ khởi nghiệp rõ to, đủ cho cậu dùng thoải mái trên phương hướng nằm ngoài việc bài bạc nghiện ngập, còn về giang sơn mà ông bô nhà cậu gầy dựng, cậu chỉ phụ trách ngồi chờ chia hoa hồng là được.
Không đủ thiên phú về mặt chiến lược quản lý, ngay cả bố đẻ cũng mặc kệ, cậu ấm Sở cũng rất bất lực.
Thế là, kiếp trước triều Ninh cộng với kiếp trước hiện đại hơn năm mươi tuổi, Sở Hoài Cẩn sau khi sống lại về làm hoàng tử Cải Chíp, cuối cùng cũng tìm được cơ hội cho cậu nháp thử.
17
Tuy nhiên, cậu không nháp thành công.
Một ngày sau khi Sở Hoài Cẩn lập kế hoạch xong xuôi, đang hài lòng chuẩn bị thực hiện, chẳng biết nhân viên cấp dưới của cậu bị làm sao, trên đường đến phòng bếp lấy cơm tối bất cẩn đụng phải Tứ hoàng tử, suýt thì bị đánh chết tươi.
Tứ hoàng huynh của Sở Hoài Cẩn là con trai lớn của Việt Thục phi, vốn là một kẻ vừa ngạo mạn vừa ngang ngược. Y cố tình khinh thường thứ “con lai” do cung nữ đẻ ra là Sở Hoài Cẩn, thậm chí ngay cả gây phiền phức cho thằng em trai này cũng chê bai mất giá.
Có điều do tiểu cung nữ này là nhân viên duy nhất dưới quyền Sở Hoài Cẩn, cậu có bị coi thường cách mấy cũng không thể trở thành tổ chức một thành viên thật, thế là trong ngày hôm đó “phòng nhân sự” bèn cho cậu một nhân viên mới.
Đó là một thiếu nữ khoảng 17 18 tuổi, bề ngoài cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng cặp mắt thì sáng ngời.
Thiếu nữ này hành lễ nghiêm chỉnh với Sở Hoài Cẩn, rồi mỉm cười nói: “Nô tỳ Ngọc Thiền, ra mắt Cửu hoàng tử điện hạ. Nô tỳ may mắn được cử đến bên điện hạ, sau này ắt cúc cung hầu hạ người.”
Sở Hoài Cẩn nhìn mặt nàng, cậu cũng cười.
Chà, người quen cũ nè.
18
Kiếp trước lúc Sở Hoài Cẩn trở thành An Thịnh Đế, Ngọc Thiền này mới đến chỗ cậu.
Lúc đó nàng tròn 22, đã là đại cung nữ đứng đầu, nhưng vẫn luôn tôn trọng và chu đáo đối với tiểu hoàng đế bù nhìn là Sở Thiếu Đế, sau này Sở Hoài Cẩn cũng coi nàng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất.
Tuy nhiên, trước khi chết không lâu cậu mới vỡ lẽ, thì ra “Ngọc Thiền cô cô” nom thì hết sức trung thành này thực tế là một kẻ phản bội, chẳng biết từ khi nào đã đầu quân cho Phong Yến Chu, bán đứng cậu triệt để.
Lúc ấy việc này gây cú sốc rất lớn đối với Sở Hoài Cẩn nguy ngập bốn bề, có điều bây giờ gặp lại cố nhân này, cậu đã nhìn thoáng hoàn toàn.
Dù sao thì tình huống lúc này, chỉ cần là người đầu không úng nước, chắc đều ghét bỏ con thuyền đánh cá rách nát là cậu, đi chọn tàu du lịch vững bền là Nhiếp Chính Vương.
Có điều chẳng biết bây giờ cô nương này chưa kịp thể hiện bản lĩnh đã bị cử đến bên Cải Chíp cậu đây, kiếp này còn có cơ hội làm nên nghiệp lớn hay không?
Càng méo biết, kiếp này khi nào cô nàng sẽ đổi tàu.
19
Không thể không nói, mặc dù Ngọc Thiền là kẻ phản bội đích thực, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn cực kỳ đạt chuẩn.
Không biết nàng ở bên ngoài xã giao ra sao, dù sao thì nàng đến lãnh cung này chưa được bao lâu, Sở Hoài Cẩn đã được ăn cơm nóng, chưa đầy một tháng, Sở Cải Chíp bữa nào cũng có thịt ăn, còn được hai bộ quần áo mới.
Nếu điều này chưa đủ gây ngạc nhiên, thì ở tháng thứ ba, cô nàng bỗng mang một giỏ vải từ bếp về, quả có thể gọi là chấn động tâm hồn.
“Cô cô phụ trách thức ăn bảo nô tỳ cái này gọi là quả vải, không biết điện hạ đã ăn bao giờ chưa?” Ngọc Thiền lấy ra khoảng mười quả vải vừa to vừa tròn từ trong giỏ trúc, đặt xuống đĩa sứ, nói: “Cô cô bảo mặc dù thứ này ngọt lịm, nhưng dễ nóng trong người, không được ăn nhiều. Lát nữa nô tỳ bóc hết đĩa này cho người, còn lại để sau này ăn sau.”
Quả vải, đương nhiên cậu ấm Sở từng ăn, từ Tam Nguyệt Hồng, Phi Tử Tiếu đến La Cương Quế Vị, Tăng Thành Quải Lục, tay phải cầm trà Vương Lão Cát, tay trái bưng thạch Quy Linh Cao, một lần ăn mấy chục quả.
Nhưng “Hồng Đỉnh Tuyết” vỏ màu đỏ thẫm mang sắc trắng trước mặt, Sở Hoài Cẩn đúng là chưa bao giờ được ăn.
Bởi giống vải này là đặc sản ở đất phong của Trấn Nam Vương, cũng chính là Phong Yến Chu.
20
Mặc dù nói, năm nào các nơi và phiên vương cũng đều chọn đặc sản tốt nhất của mình dâng lên, nhưng một là cái thứ quả vải khó bảo quản quá, vận chuyển thời cổ đại tốn kha khá sức người sức của; hai là, kể từ khi cha Phong Yến Chu được phong chức, phủ Trấn Nam Vương khá là kiêu căng.
Vậy nên với hai điều này, kiếp trước, khi Sở Hoài Cẩn vẫn còn là Cửu hoàng tử, chắc chắn cậu không thể rờ đến cống phẩm Hồng Đỉnh Tuyết ít ỏi đến đáng thương của phủ Trấn Nam Vương; sau này lúc Sở Hoài Cẩn trở thành tiểu hoàng đế, Phong Yến Chu cũng trở thành Nhiếp Chính Vương quyền lực nhất thiên hạ, hắn còn tiến cống cái cóc khô gì nữa!
Sở Hoài Cẩn vẫn còn nhớ từng có lần cậu tò mò mùi vị của vải Hồng Đỉnh Tuyết, kết quả xin Phong Yến Chu đến mức nổi nóng, cũng không được đối phương gật đầu đồng ý, cuối cùng nhờ vào Phủ Tây Vương Hách Liên Việt tiến cống một sọt vải của mình thay thế, qua loa cho xong chuyện.
Có điều thứ vải thay thế này, Sở Thiếu Đế ăn kiểu gì cũng cảm thấy vừa đắng vừa chát.
Sau này Sở Hoài Cẩn bèn gạch bỏ thứ này khỏi danh sách cống phẩm, đến chết cũng không ăn nữa.
21
Còn bây giờ, nhìn một giỏ Hồng Đỉnh Tuyết trong tay Ngọc Thiền, ngoại trừ càng nhớ nhung xã hội hiện đại mùa đông cũng được ăn vải, cậu ấm Sở chỉ còn lại một suy nghĩ…
Chị gái à, chị chuốc mê hồn dược cho cô cô nhà bếp, hay là dứt khoát đi cướp kho Ngự Thiện vậy?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT