Sau khi Thiệu Diệp xuất hiện có nói rằng khoảng nửa tiếng nữa Liêu Trường An sẽ tới đây. Hạ Lãng nghe vậy thì càng không muốn ở lại lâu thêm. Hắn kéo Dương Quyển đứng dậy để đi về. Thiệu Diệp cũng muốn về trường nên đi theo mấy người Hạ Lãng luôn.
Đến khi xuống thang máy tới bãi đậu xe, Thiệu Diệp dang tay ôm lấy vai Hạ Lãng, cố ý kéo hắn đi chậm lại phía sau rồi hỏi nhỏ: “Cậu với người kia xảy ra chuyện gì vậy? Không giận nữa à?”
Hạ Lãng tràn đầy phức tạp trả lời: “Anh ấy đã giải thích rồi”.
Thiệu Diệp kinh ngạc đến mức lông mày nhướng cao: “Người ta nói gì cậu cũng tin?”
“Sao lại không tin?” Hạ Lãng hỏi ngược lại với vẻ mặt như thường.
Thiệu Diệp bày ra biểu cảm một lời khó nói hết rồi thầm đánh giá hắn, cuối cùng cậu ta hỏi với giọng vô cùng lo lắng: “Có phải cậu bị người đó bỏ bùa rồi không?”
Nhất thời mặt Hạ Lãng đầy vẻ giận dữ, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng cười nhạo Thiệu Diệp: “Tớ thấy có cậu mới uống nhiều đến mức đầu óc ngớ ngẩn rồi”.
Đầu óc Thiệu Diệp rất tỉnh táo. Thấy có vẻ đối phương không muốn nhiều lời thế là cậu ta thay đổi cách hỏi: “Vậy cậu nói cho tớ nghe thử xem người kia giải thích với cậu thế nào rồi?”
Hạ Lãng nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía cậu ta. Lúc này hắn mới nhớ tới hình như còn có một số việc mà Thiệu Diệp vẫn chưa biết. Nhớ đến chuyện này, Hạ Lãng vô cùng sung sướng nheo mắt lại: “Cậu chắc chắn muốn nghe hả?”
Thiệu Diệp cố gắng bỏ qua cảm giác bị ánh mắt của Hạ Lãng nhìn chòng chọc tới mức sống lưng lạnh ngắt, cậu ta gật đầu như thể chuyện đương nhiên: “Sao tớ lại không thể nghe?”
Hạ Lãng dường như rất vui vẻ vỗ vỗ vai cậu ta. “Nếu muốn hỏi nguyên nhân gốc rễ tại sao anh ấy lại gạt tớ, thì phải nói là vấn đề nằm trên người cậu”.
Hắn nói vậy làm Thiệu Diệp cảm thấy không hiểu ra làm sao, cậu ta không nhịn được đưa tay lên chỉ vào mình: “Tớ á?”
“Cậu chưa quên người yêu cũ chứ?” Hạ Lãng hỏi.
“Người yêu cũ nào?” Khuôn mặt Thiệu Diệp lộ vẻ phiền muộn, cậu ta có quá nhiều người yêu cũ, ai biết Hạ Lãng muốn nói đến người nào. “Đàn em học ở viện mỹ thuật ấy hả?”
“Người yêu cũ trong game ấy”. Hạ Lãng xì khẽ một tiếng.
“Dương Liễu Ti Nhi”. Thiệu Diệp nhớ ra gì đó gật đầu.
Hạ Lãng nhìn về phía cậu ta với vẻ mặt sâu xa không rõ. “Dương Liễu Ti Nhi nghi ngờ cậu trêu ghẹo phóng đãng khắp nơi. Vì muốn thu thập chứng cứ bóc phốt cậu trên diễn đàn nên người ta đành nhờ Dương Mao Quyển dùng tài khoản nữ tiếp cận tài khoản phụ của cậu”. Hắn như thể hóng trò vui không chê chuyện lớn, bổ sung: “Hai người bọn họ đúng là bạn cùng phòng ngoài đời thật đó”.
Thiệu Diệp: “…”
“Dương Liễu Ti Nhi cũng là đàn ông sao?” Cậu ta không dám tin hỏi lại.
Hạ Lãng nhíu mày cười nhạt rồi lướt qua cậu ta, nhanh chân đi về phía trước không trả lời thêm tiếng nào nữa.
Phía sau yên tĩnh lại khoảng chừng hai, ba giây. Đột nhiên, âm thanh hùng hổ Thiệu Diệp phát ra bùng nổ vang vọng khắp cả bãi đậu xe rộng lớn. Nụ cười của Hạ Lãng càng thêm sâu, nhất thời hắn cảm thấy cả người vừa vui sướng vừa sảng khoái.
Trên đường về trường Thiệu Diệp vẫn luôn tự mình tiêu hóa cái chân tướng mình mới đột ngột biết được này. Bị chuyện này chặn ngang nên cậu ta cũng quên mất chuyện phải dò hỏi xem rốt cuộc giờ Hạ Lãng và Dương Quyển có quan hệ gì.
Từ trước đến giờ xe của Hạ Lãng đều đỗ trong bãi đậu xe ở thư viện trường, trên đường đến đây đúng lúc cũng phải đi qua tòa nhà thí nghiệm của Dương Quyển. Dương Quyển xuống xe ở con đường bên cạnh rồi đi thẳng vào tòa nhà thí nghiệm luôn.
Còn lại hai người đi theo Hạ Lãng đến thư viện. Có điều dường như hôm nay vận may của họ không được tốt, Hạ Lãng lái xe một vòng quanh bãi đậu xe mà vẫn không tìm được chỗ trống nào để đậu xe. Lão Tứ ngồi hàng sau thuận miệng nhắc hắn: “Trước tòa nhà thí nghiệm chỗ Dương Quyển xuống xe không phải cũng có một cái bãi đậu xe sao? Chỗ đó cũng không cách thư viện quá xa, hay là cậu quay xe sang bên đó để đi”.
Hạ Lãng không nói gì mà quay ngược đầu xe đi dọc theo đường trở lại, cuối cùng thì đậu xe ở một chỗ trống trong bãi đậu xe trước cửa tòa nhà thí nghiệm. Ba người cùng xuống xe trở về ký túc xá. Về đến phòng thì họ thấy lão Triệu có ở trong ký túc xá, Hạ Lãng bắt người kia tự vệ sinh sạch sẽ bàn học và giường chiếu của mình rồi mới để cậu ta đi”.
Từ lần trước, sau khi Dương Quyển tới ký túc xá của bọn họ thì mỗi lần lão Triệu về đến phòng nhất định sẽ bị Hạ Lãng bắt đi dọn vệ sinh chỗ của cậu ta trong phòng.
Tối hôm đó Hạ Lãng và lão Tứ đi bơi ở bể bơi của trường, lúc đi ra đã khoảng 10 giờ rồi. Hạ Lãng chợt nhớ ra có đồ lấy từ chỗ người bạn ở đại học thể thao vẫn còn để trong cốp xe chưa đem về. Hắn ném túi đựng đồ bơi cho lão Tứ rồi tự mình đi bộ đến chỗ dừng xe hồi chiều để lấy đồ.
Giờ này thư viện đã đóng cửa rồi. Sinh viên đến học bài buổi tối cũng đều trở về ký túc xá hết, trên đường thỉnh thoảng mới thấy lác đác một hai người. Hạ Lãng đến trước tòa nhà thí nghiệm lấy đồ, sau khi đóng cốp xe lại định đi về thì không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn lướt qua trên lầu.
Cả tòa nhà đều đã tắt đèn tối thui, chỉ có căn phòng thí nghiệm thứ nhất bên trái lầu sáu là vẫn sáng đèn. Bước chân Hạ Lãng hơi dừng lại, tuy rằng trong lòng hắn biết khả năng Dương Quyển ở trong căn phòng kia không cao nhưng hai chân lại vẫn cứ dừng tại chỗ không đi được.
Vừa khéo đúng lúc này có người mở cửa lớn của tòa nhà bước ra từ bên trong. Khóe mắt Hạ Lãng nhìn thấy cánh cửa đang từ từ đóng lại. Đến lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã nhanh chân bước qua cửa đi vào trong rồi. Thang máy vừa mới được sử dụng trước đó mấy phút đang dừng ở lầu 1, Hạ Lãng ấn mở thang máy đi vào rồi đi thẳng lên lầu 6.
Sau khi ra khỏi thang máy, hắn đi về phía bên trái, nơi phòng thí nghiệm đang còn sáng đèn. Tiếp đó, dưới ánh đèn sáng trưng ở hành lang, Hạ Lãng đụng phải Dương Quyển đang mở cửa ra ngoài vứt rác.
Dương Quyển sững sờ tại chỗ, đến nửa ngày sau cậu mới nhớ ra trên tay mình còn cầm túi rác. Cậu quay người đi đến bên thùng rác bỏ rác vào rồi nhìn về phía Hạ Lãng đứng cách vài bước ngoài hành lang với vẻ mặt ngoài ý muốn. Cậu hỏi hắn một cách không chắc lắm: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Hạ Lãng nghe thấy câu hỏi này thì khựng lại ngơ ngác. Ngay chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đi thang máy lên đây. Sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, không biết trả lời thế nào nên đành trầm mặc.
Dương Quyển còn tưởng rằng đối phương không phải đến tìm mình. Nghĩ đến vừa nãy mình tưởng bở thế nào, mặt cậu lại bắt đầu đỏ lên. Để che dấu cảm xúc của mình, Dương Quyển vội lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn đồng hồ trên đó: “Nếu như cậu tới bận việc thì chắc phải đợi sáng mai quay lại -”
“Tôi tới tìm anh”. Hạ Lãng thừa nhận với vẻ mặt lạnh nhạt. Nhân lúc Dương Quyển cúi đầu thì hắn đã ổn định lại những cảm xúc phức tạp trong lòng. Hắn tháo đồng hồ trên tay xuống mà không để ai biết sau đó nhét vào trong túi quần. “Đồng hồ của tôi mất rồi, hôm nay anh có từng thấy nó không?”
Nói xong hắn giả vờ cau mày lại, bước chân tiến lên vài bước đến gần cậu rồi giơ cổ tay trống rỗng lên cho cậu nhìn.
Dương Quyển không nghĩ ra lắc lắc đầu: “Tôi không thấy đồng hồ ở đâu cả”.
Dường như Hạ Lãng rất khó chịu với câu trả lời của cậu. “Anh thử cẩn thận nhớ lại một lần nữa xem”.
“Được”. Dương Quyển không nghi ngờ hắn, cậu quay đầu chỉ về phía phòng thí nghiệm. “Có thể để tôi vào trong tắt đèn trước không?”
Hạ Lãng hơi nhấc nhẹ cằm ra hiệu cho cậu đi nhanh về nhanh.
Dương Quyển quay trở lại phòng thí nghiệm, sắp xếp tài liệu và dụng cụ xong, hoàn thành bước làm việc cuối cùng rồi đóng cửa đi ra. Lúc Hạ Lãng xuất hiện thật ra cậu cũng đang chuẩn bị đóng cửa về ký túc xá, vậy nên mới có thể ra ngoài vứt rác.
Hai người đi song song về phía thang máy. Trong lúc này Dương Quyển bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem có từng thấy đồng hồ đeo tay của Hạ Lãng ở chỗ nào khác không. Cậu cúi đầu nhìn mặt đất nên không tự chủ được mà bị bỏ lại phía sau Hạ Lãng.
Còn chưa đi tới chỗ thang máy thì ngọn đèn trên hành lang bỗng vụt tắt không hề báo trước. Toàn bộ tầm nhìn của Dương Quyển thoáng chốc đã rơi vào bóng tối đặc quẹo. Cậu đứng trong hành lang tứ phía bị bao quanh, không có ánh đèn hỗ trợ thậm chí không có cách nào có thể tìm được vị trí cụ thể của Hạ Lãng.
Dương Quyển vội nhấc chân đạp đạp xuống mặt đất để làm đèn sáng lên lại. Nhưng từ đầu đến cuối bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn không hề phản ứng.
Chất giọng nặng nề của Hạ Lãng vang lên trong bóng tối: “Đừng giẫm nữa, đèn thang máy cũng tắt rồi”.
Nghe thấy tiếng vang phát ra từ bước chân đối phương, Dương Quyển ngẩng đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên là không thấy bất cứ cái đèn báo màu đỏ nào. Lúc này cậu mới nhận ra một cách muộn màng, chắc là bị cúp điện đột ngột rồi.
Hạ Lãng mở đèn pin trên điện thoại rọi về phía cậu, chậc một tiếng rồi nói với giọng điệu không kiên nhẫn. “Cơ sở cũ này rách nát quá đi mất, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã mất điện những hai lần”.
Ban đầu Dương Quyển còn chẳng hiểu ra làm sao, học kỳ này Hạ Lãng mới chuyển tới đây, mà từ lúc khai giảng tới giờ cũng mới chỉ mất điện hôm nay chứ mấy. Sau đó cuối cùng cậu cũng nhớ ra sự cố mất điện lúc còn chơi game, cậu trầm mặc không biết nói gì để đáp lời.
Hạ Lãng rọi đèn pin điện thoại tới hỏi cậu: “Cầu thang bộ ở chỗ nào? Chúng ta leo cầu thang xuống”.
Dương Quyển vội lấy điện thoại của mình ra chiếu sáng rồi dẫn đối phương đi tìm đến cầu thang bộ chỗ cửa thoát hiểm. Điện thoại di động phát ra vòng ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có thể chiếu sáng được phạm vi rất nhỏ trước mũi chân. Tuy rằng Dương Quyển có đeo kính nhưng năng lực nhìn vào ban đêm vẫn không tốt như trước.
Sau khi hai người mở cửa cầu thang thoát hiểm thì dần dần Dương Quyển từ người đi phía trước dẫn đường bỗng chốc đã bị bỏ lại khá xa sau lưng Hạ Lãng. Nhưng cậu vẫn không dám tăng tốc, một tay cậu nắm thật chặt tay vịn cầu thang, một tay khác thì cầm điện thoại soi đường cho bản thân.
Hạ Lãng đi tới chỗ ngoặt tới mặt đất bằng phẳng thì không thể không quay người lại đứng đợi Dương Quyển, ngoài miệng còn không quên đánh giá một câu: “Con rùa còn nhanh hơn anh đấy”.
Dương Quyển không tán thành lời hắn, cậu vùi đầu nhìn bậc cầu thang, đồng thời nhỏ giọng phản bác lại: “Con rùa có bốn chân, tôi không có nhiều chân vậy”.
Hạ Lãng: “…”
Hắn nhịn cảm giác muốn mắng cậu một câu “không có tiền đồ” xuống sau đó đi ngược về hai bước, đứng dưới cầu thang duỗi một cánh tay về phía cậu. Trong bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt hắn, giọng điệu cũng phập phồng thúc giục: “Anh nhanh chân lên”.
Giương mắt nhìn cái tay đang đưa tới của Hạ Lãng, trong lòng Dương Quyển bỗng nhiên hơi hồi hộp. Cậu không tự chủ mà tăng tốc bước nhanh hơn, cái tay đang giữ tay vịn cầu thang cũng dần buông lỏng.
Trong hành lang tối mịt chỉ còn dư lại tiếng bước chân dồn dập của Dương Quyển, theo tiếng bước chân ngày một nhanh, tiếng hít thở của cậu cũng dần trở nên gấp gáp.
Đến lúc chỉ còn hai, ba bậc cầu thang cuối cùng, Dương Quyển nhìn lướt qua ánh đèn dưới chân, còn hai bậc cầu thang lại nhìn nhầm thành 1 bậc cuối cùng. Cậu lơ là bước xuống không hề nghĩ ngợi.
Sàn nhà vững chắc trong suy nghĩ không hề xuất hiện, đế giày Dương Quyển dẫm trượt xuống thành hai bậc cuối cùng, cậu ngửa ra sau theo quán tính, cả người gần như sắp ngã xuống.
Cái tay đang duỗi ra trước không trung của Hạ Lãng vội vã xuyên qua dưới nách, đỡ lấy lưng cậu. Theo tình hình lúc này, mặc dù Dương Quyển đang đứng ở bậc cao hơn nhưng nếu đối phương ngã đổ về phía Hạ Lãng thì hắn vẫn tự tin rằng chắc chắn có thể đỡ được cậu.
Dương Quyển miễn cưỡng bị Hạ Lãng túm lại. Cả người cậu thuận theo lực tác động nhẹ từ phía sau lưng, lắc lư đổ về phía lồng ngực Hạ Lãng. Cậu lo rằng mình sẽ đụng đối phương ngã mất nên cuống quýt giơ tay cố gắng nắm lấy cánh tay Hạ Lãng để ổn định cân bằng.
Nhưng không may cho lắm, giờ phút này Dương Quyển không túm được gì cả, điện thoại trong tay cậu cũng bất cẩn đập vào thái dương Hạ Lãng.
Hạ Lãng bị bất ngờ nên nhắm mắt lại khẽ rên lên một tiếng, bước chân cũng trở nên rối loạn. Dương Quyển lao vào lòng Hạ Lãng, hắn mang theo trọng lượng đột nhiên va vào mình của cậu, mất đà ngã xuống đất.
Dương Quyển cũng ngã sấp xuống ngực đối phương. Đến lúc phản ứng lại, cậu cuống quýt bỏ điện thoại ra, đang muốn bò dậy khỏi người hắn thì chóp mũi lại cụng phải cằm đối phương.
Hạ Lãng bị cậu đụng đau đến mức đôi mắt híp cả lại, hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì người đang nằm nhoài trên người hắn bỗng khẽ kêu thành tiếng. Gân xanh ở thái dương Hạ Lãng nhảy nhảy, trong bóng tối hắn có chút cáu kỉnh lên tiếng: “Tôi còn chưa kêu đâu, anh kêu cái gì?”
Dương Quyển mím chặt môi, không lên tiếng nữa.
Hạ Lãng cũng nhận ra được giọng điệu của mình không tốt lắm, hắn lấy lại bình tĩnh, cứng rắn hỏi cậu: “Anh kêu cái gì thế? Đụng phải chỗ nào rồi?”
“Anh đứng lên khỏi người tôi trước đã”. Hạ Lãng nhắm mắt, tự giận chính mình nói với cậu.
Dương Quyển ồ một tiếng, tay và chân đang đè trên người hắn đồng thời chuyển động. Nhưng khi vừa nhấc mông lên cậu lại dừng lại. Dương Quyển phát hiện ra đầu gối đang đặt trên đùi Hạ Lãng của mình hình như bị cái gì đó làm cộm phải.
Hạ Lãng không nhận ra sự khác thường của cậu, hắn không nhịn được vỗ một cái lên người cậu. “Anh có thể nhanh lên chút được không -”
Dưới bàn tay cảm giác được đã chạm phải thứ gì đó tròn trịa, vừa mềm mại vừa co dãn. Khuôn mặt Hạ Lãng cứng ngắc, giọng cũng im bặt.
Mặt và cổ Dương Quyển đều đã đỏ bừng, cậu ngượng ngùng mà hạ cái mông vừa nhấc lên xuống, mở to mắt không biết phải làm sao. Nhưng vì động tác này cậu lại càng cảm nhận được rõ ràng thứ đồ đang cộm ở dưới đầu gối.
Dương Quyển im lặng cảm nhận một lúc sau đó bỗng nhiên cúi đầu di chuyển đầu gối, đưa tay sờ soạng trên đùi Hạ Lãng.
Hạ Lãng còn đang đắm chìm vì cảm giác ở lòng bàn tay lúc nãy, đột nhiên bị cậu sờ thì hoàn hồn. Mí mắt hắn giật giật mấy cái. hỏi cậu: “Anh định làm gì đấy?”
Trong lòng Dương Quyển không dám chắc chắn nên không tự ý mở miệng trả lời, bàn tay lại vẫn sờ tới sờ lui không có quy luật trên đùi hắn.
Trực giác Hạ Lãng cảm thấy, nếu cứ để cậu tiếp tục sờ như vậy sẽ xảy ra tình huống gay go không thể khống chế mất. Hắn tối sầm cả mặt mở miệng ngăn cậu: “Đừng sờ nữa”.
Dương Quyển vẫn còn đang sờ, thậm chí tay cậu còn tăng tốc. Lòng bàn tay cậu kề sát trên đùi Hạ Lãng chỉ cách một lớp vải mùa hè mỏng manh tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
Cơ đùi Hạ Lãng căng chặt, đối lập hoàn toàn với lòng bàn tay mềm mại của Dương Quyển. Hắn giận không chịu nổi, đưa tay bắt lấy cái tay đang sờ loạn kia của Dương Quyển, vội vội vàng vàng buột miệng nói: “Mẹ kiếp, tôi bảo anh đừng có sờ anh điếc hả -”
Cuối cùng Dương Quyển cũng tìm được đúng vị trí, bàn tay giống như cái đuôi cá trơn tuột không thể bắt, trong nháy mắt đã trượt vào trong túi quần Hạ Lãng.
Đột nhiên Hạ Lãng cứng đờ, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng quên cả thở.
Một giây sau, Dương Quyển móc từ trong túi quần hắn ra một cái đồng hồ đeo tay. Cậu không hiểu ra làm sao hỏi hắn: “Đồng hồ của cậu không phải vẫn luôn để trong người cậu sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT