Trác Lan tắm xong, ra ngồi trước bàn học đắp mặt nạ.
Dương Quyển lật tìm ảnh chụp màn hình Dạ Hắc Phong Cao đốt pháo Hồng Đậu Nam Quốc cho mình, gửi cho Trác Lan xem. "Cái này có được không?"
Đậu Đỏ Nam Quốc là đạo cụ có tần suất xuất hiện khá nhiều trong game. Mỗi lần Trác Lan thay một anh chồng trong game đều được người ta đốt pháo này cho xem.
Trác Lan tắm xong đi ra, ngồi ở trước bàn đọc sách đắp mặt nạ.
Cho nên giờ cậu ta chỉ cần liếc mắt cái đã nhận ra, "Hắn tỏ tình với cậu rồi?"
Dương Quyển lắc đầu: "Không".
"Tớ muốn có ảnh chụp ghi chép tin nhắn làm chứng cứ cơ, có ảnh chụp màn hình lúc hắn đang tỏ tình thì càng tốt. Như vậy sẽ không cãi được". Trác Lan hơi thất vọng. "Nhưng mà tất nhiên ảnh chụp màn hình này cũng phải giữ lại".
Trác Lan tiện tay lưu tấm ảnh kia vào album ảnh của mình.
Dương Quyển ồ một tiếng, ánh mắt cậu nhìn thoáng qua màn hình máy tính của Trác Lan. Cậu nhận ra Trác Lan không chơi Nhạc linh Dương Liễu Ti Nhi mà dùng tài khoản phụ chơi.
Thấy tầm mắt cậu, Trác Lan giải thích: "Đây là con gái thứ tư của tớ, gần đây vừa mới nhận một bé đồ đệ. Phần lớn thời gian tớ sẽ dùng tài khoản này dẫn đồ đệ chơi".
Dương Mao Quyển hiểu ra rồi gật gật đầu, cũng không hỏi thêm chuyện về đồ đệ của Trác Lan nữa.
Trong hai ngày cuối tuần, thí nghiệm của Dương Mao Quyển xảy ra chút vấn đề. Cậu bận rộn với chuyện thông số của thí nghiệm suốt nên không có thời gian chơi game.
Hạ Lãng thấy cậu không login, hỏi bóng hỏi gió với Dương Liễu Ti Nhi mới biết được dạo này cậu học tập bận quá không có thời gian online. Thế là Hạ Lãng cũng hiếm khi chơi tài khoản Dạ Độ Chu.
Có thời gian rảnh, ngoài việc chuẩn bị vật tư cần thiết cho bang chiến, Hạ Lãng còn gọi người tới Rừng Rậm Ám Hà đánh phụ bản để thu thập đủ bộ trang bị Thu Thuỷ.
Người trong bang đều biết tài khoản phụ của Hạnh Hoa Chi có chức nghiệp là Vũ cơ. Mọi người liên tục truyền tai nhau là Bang chủ đang đánh bộ trang bị cho Hạnh Hoa Chi.
Hạnh Hoa Chi cũng coi việc này như thể chuyện đương nhiên. Thậm chí cô ta còn rất săn sóc mà không tới quấy rầy Hạ Lãng, bắt hắn làm nhiệm vụ hằng ngày với mình nữa.
Chiều chủ nhật, Hạ Lãng vừa chơi bóng với bạn xong, lúc trở về thì đụng phải Thiệu Diệp ở quán trà sữa trước cổng trường.
Đối phương dẫn theo một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đứng trong quán trà sữa.
Hạ Lãng quay đầu nói với đám bạn: "Tớ mời các cậu uống trà sữa".
Mấy chàng trai mười mấy hai mươi tuổi liền ồn ào, nhao nhao ùa vào trong quán chọn món làm mấy người khác trong quán quay đầu lại nhìn.
Thiệu Diệp đứng từ xa nhíu mày ra hiệu với hắn. Nhưng Hạ Lãng không thèm cho cậu ta một ánh mắt nào. Hắn đi tới trước mặt hoa khôi viện mỹ thuật, giọng nói trầm thấp cũng lại gần: "Chị gái nhỏ muốn mua trà sữa sao?"
Hoa khôi hoảng hốt một giây rồi mới kịp phản ứng. Nhận ra Hạ Lãng đang nói chuyện với mình, cô ừ nhẹ một tiếng.
Khoé môi Hạ Lãng cong nhẹ, "Tôi mời cậu nhé?"
Hoa khôi đứng nguyên tại chỗ, bị người ta tiếp cận làm cô có chút ngại ngùng.
Thiệu Diệp hùng hổ đi qua, túm lấy bả vai Hạ Lãng đẩy về phía tường. "Đệt, cậu đừng có mà tăm tia tới người tớ nhắm trúng được không?"
Hạ Lãng không cảm xúc mà mở to mắt. "Không phải tớ chỉ học theo cậu thôi sao?"
Thiệu Diệp: "..."
"Không phải chứ người anh em". Cậu ta vỗ vai Hạ Lãng nhắc, "Cậu đừng có mà quên, Dương Mao Quyển không phải vợ cậu. Người ta là gián điệp được phái tới để dò hỏi tình báo quân ta".
Hạ Lãng tỏ vẻ hời hợt vung tay, "Tớ biết".
"Cậu biết là tốt rồi". Thiệu Diệp buông hắn ra. "Vừa rồi coi như hoà nhau rồi nhé, đừng có dùng khuôn mặt này mà lượn lờ trước mặt bạn gái tương lai của tớ nữa".
Hạ Lãng cười nhạo, hắn trả tiền xong, cầm lấy trà sữa đi ra với đám bạn.
Tối về ký túc xá tắm xong đăng nhập game, Hạ Lãng theo thói quen mở danh sách bạn bè nhìn một lát, cuối cùng cũng thấy ảnh đại diện của Dương Mao Quyển sáng lên.
Hạ Lãng không hề do dự logout tại chỗ rồi đăng nhập tài khoản Dạ Độ Chu.
Dương Quyển đang chuẩn bị tự đi làm nhiệm vụ hằng ngày thì thấy tin nhắn Dạ Độ Chu gửi tới.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Ở đâu?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Trạm dịch Trường An.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: làm nhiệm vụ hằng ngày chưa?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi chưa làm.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Chờ tôi, tôi đi làm với cô.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha.
Hạ Lãng tới trạm dịch Trường An tìm Dương Mao Quyển, đưa cậu tớ chỗ NPC nhận nhiệm vụ.
Mặc dù đã biết lý do từ chỗ Dương Liễu Ti Nhi nhưng Hạ Lãng vẫn giả như không biết hỏi lại Dương Quyển.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Sao cuối tuần không online?
Dương Quyển chưa quên thân phận hiện tại của mình là sinh viên đại học năm nhất. Cậu tạm bịa ra một lý do.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Vì nhiều bài tập quá.
Nhất thời Hạ Lãng chẳng biết nói gì.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Rốt cuộc cô là học sinh cấp ba hay là sinh viên vậy?
Dương Quyển không hiểu mình để lộ sơ hở chỗ nào, đành nghiêm túc nhấn mạnh thêm lần nữa.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi là sinh viên rồi.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Sinh viên mà cũng có nhiều bài tập đến vậy sao?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Rất nhiều.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cô học ngành gì?
Dương Quyển thoáng chần chừ, sau đó lập tức nhớ ra. Trong đám bạn nghiên cứu sinh của cậu, phần lớn mọi người đều học đại học ngành Kiến trúc cảnh quan thi lên.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Kiến trúc cảnh quan.
Sinh viên viện Kiến trúc cảnh quan đúng là học ở cơ sở cũ. Hạ Lãng suy nghĩ một lát, xác nhận mình không quen ai học Kiến trúc cảnh quan mới bỏ cái suy nghĩ tìm người hỏi thăm thông tin về Dương Mao Quyển.
Hai người lập đội đi tìm NPC, sau đó nhận được nhiệm vụ tìm vật bị mất.
Đạo tặc đánh cắp dạ minh châu hộ quốc trong chùa. Chủ trì chùa hộ quốc tuyên bố uỷ thác nhiệm vụ cho họ, hy vọng hai người có thể đoạt lại dạ minh châu.
Hai người dựa vào manh mối nhiệm vụ, tìm dọc theo đường ngoại ô thành Trường An cuối cùng cũng tìm thấy sào huyệt của đạo tặc trong núi Phi Hà. Hai người bật chế độ chiến đấu với đạo tặc.
Hạ Lãng không định để Dương Mao Quyển rèn luyện thao tác và tốc độ tay. Hắn tháo trang bị tím ra, vật lộn với đạo tặc, để Dương Mao Quyển đứng sau hỗ trợ và thêm máu cho mình.
Mất không ít thời gian hai người mới giải quyết xong đám đạo tặc. Cả hai trở về thành trả nhiệm vụ.
Độ bền vũ khí của Dương Quyển gần như đã hết sạch. Hạ Lãng đành dẫn cậu tới lò rèn độ lại vũ khí.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Cái ô rách của cô thay được rồi đó.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Vẫn còn dùng được là được.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu:...
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển:?
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không phải cô muốn làm Buff cố định của tôi hả? Cái ô nát này thêm được quá ít máu, sau này đánh Bang chiến không thêm máu kịp cho tôi đâu.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Hôm đó cậu không nói với tôi là phải đi đánh Bang chiến.
Trong giây lát Hạ Lãng không nói gì, ngược lại bắt đầu cố ý dọa cậu.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Nếu tôi không đánh Bang chiến thì tìm một Buff cố định làm gì? Đã nói trước với cô rồi, tôi sẽ không đưa người vô dụng theo đánh Bang chiến đâu. Nếu cô không thể thêm máu cho tôi, lúc đó tôi sẽ bỏ cô, đi tìm người khác.
Dương Quyển hiểu được ý hắn, nhưng cũng không bị đối phương dọa sợ. Ngược lại, cậu còn nảy sinh một chút bất mãn với Dạ Độ Chu.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi đâu có nói là muốn làm Buff cố định cho cậu, là cậu cứ bắt tôi làm đó chứ.
Hạ Lãng cực kỳ phấn khởi cụp mắt nhìn màn hình.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Giận rồi sao?
Lúc này Dương Quyển mới nhận ra cảm xúc đột ngột của bản thân.
Cậu cảm thấy có chút lạ lùng, hơi nhếch miệng. Tiếp đó cậu mới cố gắng điều chỉnh cảm xúc bình ổn trở lại, nhã nhặn nói.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi không giận.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Không giận? Vậy cười một cái tôi xem.
Dương Quyển cúi đầu tìm icon mặt cười trong biển icon kia.
Nhưng chắc bởi vì bản thân mất tập trung nên tìm một lúc lâu, Dương Quyển vẫn không thể tìm thấy cái mặt cười nào.
Trong lúc cậu đang tìm biểu tượng cảm xúc, Hạ Lãng đã gửi tới một dòng.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Được rồi, đừng giận nữa. Tôi rút lại lời mới nói, không bỏ cô lại nữa, có được không?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi không giận mà.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Vẫn còn giận dỗi? Vậy tôi hứa với cô, tôi không tìm người khác thêm máu, chỉ cần cô thêm.
Dương Quyển không quen đối phó với tình huống như vậy, chỉ đành giải thích thêm lần nữa.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Tôi thật sự không tức giận chút nào cả.
【Bạn Bè】 Dạ Độ Chu: Vẫn không chịu? Vậy mai tôi đốt pháo hoa cho cô xem nhé?
Dương Quyển mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sau đó hai mắt chớp chớp, đột nhiên tự mình hiểu ra.
Đối phương giống như một cánh cửa có cài mật mã. Nếu nhập sai mật mã, cửa sẽ không bao giờ mở ra được.
Dương Quyển cho là mình đã tìm được lời giải tốt nhất trong số ngàn vạn lời giải thích cũng như biện pháp hữu dụng nhất.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Được nha, giờ tôi đã hết giận rồi.
Giây trước Hạ Lãng còn đang tỏ ra điêu luyện thành thạo, giây sau đột nhiên không kịp chuẩn bị mà cứng mặt.
Suy nghĩ không bị bất cứ cái gì áp chế bay lượn trọng đầu. Nghĩ đến cảnh đối phương dùng giọng nói mềm mềm mà nói mấy lời này, khóe miệng Hạ Lãng kìm không được mà kéo lên trên.
Tác giả có lời muốn nói:
Cái bàn phím rách của tôi, sắp hỏng rồi...
Click xem, Quyển Quyển quyến rũ online dỗ dành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT