Khi Tần Khào với Tần Thích tới, đúng lúc nhìn thấy một màn Tần Hội Nguyên đâm đầu vào quan tài tự tử, Tần Khào hai mắt trợn trắng, lão nhân gia vốn thân thể không tốt, bị kích thích nên trợn mắt rồi chết ngất đi.

Liễu Ngân Tuyết cũng không có hơi sức quản chuyện sống chết của Tần Khào, vội vàng tiến lên xem Thái hậu với Hoàng hậu có bị thương không, cũng may Lâu Duẫn ra tay kịp thời nên cả hai chỉ bị chịu kinh hách chứ không thương tổn gì.

Thái hậu thương tâm muốn chết, thân thể không khoẻ, Liễu Ngân Tuyết nói: "Nơi này đã có thần thiếp cùng Lâu Duẫn lo liệu, ngọc thể Thái hậu nương nương quan trọng, thỉnh Hoàng hậu nương nương mau đưa Thái hậu nương nương hồi cung nghỉ ngơi ạ."

Hoàng hậu cũng có ý này, bây giờ trời đã tối, họ còn lưu lại cũng không thích hợp, Hoàng hậu liền đỡ Thái hậu hồi cung.

Liễu Ngân Tuyết bắt đầu an bài hậu sự cho Tần Hội Nguyên.

Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh quá mức đột ngột, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng xử lý từng việc một: định quan tài, bãi linh đường, thỉnh đội làm lễ đưa ma, chuẩn bị tiệc rượu......

Hết chuyện này đến chuyện khác, Liễu Ngân Tuyết vội đến mức chân không chạm đất.

Đến khi nàng hơi nhàn rỗi một chút, lại nghe nói Thái hậu bị bệnh, còn Tần Khào từ khi té xỉu vẫn nằm trên giường chưa dậy được, đã vài ngày không thượng triều, cũng không thể đến đưa tiễn nữ nhi và ngoại tôn tử đoạn đường cuối.

Người của Tần gia tới chỉ có Tần Thích cùng phu nhân và hài tử, so với hình ảnh lúc trước kêu gào cuồng vọng trước mặt Lâu Duẫn vì muốn giúp Tần Hội Nguyên, Tần Thích lúc này an phận hơn nhiều, cũng không náo loạn gì.

Liễu Ngân Tuyết không biết ông ta không còn sức náo loạn hay là đã nghĩ thông suốt, nàng không để ý nhiều đến người của Tần gia, đến khi đám xong xuôi, trong phủ dần dần an tĩnh, Liễu Ngân Tuyết mới có thời gian thở.

Ngày hai mươi ba tháng chín, trời cao không trăng không sao, tối đen hoàn toàn.

Liễu Ngân Tuyết xem xong sổ sách, Trầm Ngư bưng tới một chén chè hạt sen nấm tuyết, Liễu Ngân Tuyết uống xong, thấy hương vị không tệ, bảo Trầm Ngư phái người đưa một chén tới ngoại viện cho Lâu Duẫn.

Trầm Ngư nhận mệnh, nhưng người đưa chè hạt sen rất nhanh đã quay lại nói: "Vương phi, Vương gia không có ở ngoại viện ạ."

"Không ở ngoại viện thì ở đâu?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

"Nô tỳ không biết, thỉnh Vương phi thứ tội."

Liễu Ngân Tuyết phất tay cho nha hoàn lui ra, tự mình mang đồ ăn tới ngoại viện tìm người, trong thư phòng không thấy, nàng liền tìm đến Tiêu Hạ: "Vương gia đâu? Ra ngoài làm việc sao?"

Tiêu Hạ chắp tay hồi bẩm: "Vương gia đang ở Phù Vân Viện ạ."

Phù Vân Viện là viện trước kia mẫu phi Lâu Duẫn ở, lão Vương gia tạ thế cũng là ở Phù Vân Viện, lần trước Dung mama nói Lâu Duẫn từng ngồi suốt đêm ở đây......

Liễu Ngân Tuyết thở dài, cầm theo hộp đồ ăn đi về hướng Phù Vân Viện.

Phù Vân Viện chỉ có hai mama phụ trách quét dọn hàng ngày, thấy Liễu Ngân Tuyết tới cũng không dám cản, để nàng trực tiếp đi vào, vừa vào cửa, Liễu Ngân Tuyết đã mơ hồ thấy một bóng người ngồi dưới mái hiên nhà chính Phù Vân Viện.

Dường như mỗi khi tâm tình không tốt, hắn đều thích ngồi ở đó, cả người không nhúc nhích như một khúc gỗ.

Liễu Ngân Tuyết cầm đèn lồng trong tay Trầm Ngư, bảo Trầm Ngư đứng chờ ở đây rồi một mình đi qua, Lâu Duẫn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng nàng bước tới, trong đêm tối gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, nàng đứng thâm nùng trong bóng đêm, rũ mi chăm chú nhìn hắn.

Ánh mắt kia như gần như xa, khiến hắn bừng lên ảo giác nàng thật thâm tình.

Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, Lâu Duẫn nói: "Đất lạnh lắm, nàng đừng ngồi."

"Ngươi ngồi được sao ta lại không," Liễu Ngân Tuyết đặt đèn lồng xuống đất rồi mở hộp đồ ăn ra, "Bữa tối ngươi chưa ăn gì, ta mang chè hạt sen nấm tuyết tới đây, ngươi uống một chút đi."

Nàng bất ngờ quan tâm khiến Lâu Duẫn nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cầm lấy bát chè, dùng muỗng nhẹ quấy, chè hạt sen vẫn còn nóng, hương thơm ngào ngạt.

Hắn tuy không muốn ăn uống gì nhưng đầy là lần đầu tiên kể từ sau chuyện ở Giao Thái Điện, Liễu Ngân Tuyết chủ động đưa đồ ăn cho hắn, Lâu Duẫn luyến tiếc, liền múc một muỗng chè bỏ vào miệng.

Ngọt, Lâu Duẫn bị ngọt đến khó chịu.

Liễu Ngân Tuyết thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, lúc này mới đột nhiên nhớ ra hắn không ăn đồ ngọt, biểu tình có chút xấu hổ, nói: "Ách... Xin lỗi, ta quên mất ngươi không ăn đồ ngọt."

"Đưa cho ta," nàng giơ tay muốn lấy lại bát chè, Lâu Duẫn lại né ngay, hắn nói: "Không sao, đúng lúc ta đang đói bụng, có thể ăn."

Sau đó Liễu Ngân Tuyết liền trơ mắt nhìn Lâu Duẫn đau đớn ăn hết bát chè hạt sen mà như đang uống thuốc độc.

Liễu Ngân Tuyết: "......"

Gần đây bận đến mức rối trí, nàng không cố tình chỉnh hắn mà thật sự là quên mất.

Lâu Duẫn ăn chè hạt sen xong, đặt chén trở lại trong hộp, nói: "Nền đất lạnh lắm, ở đây gió cũng lạnh, nàng trở về đi không lại bị bệnh."

"Vậy còn ngươi? Ngươi chừng nào thì trở về?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

"Ta còn muốn ngồi thêm một lát, nàng không để ý đâu, lát nữa ta về." Cảm xúc của hắn trùng xuống, không muốn nói chuyện, kỳ thật cũng không muốn ăn gì, nếu không phải đồ ăn Liễu Ngân Tuyết đưa thì chắc hắn đã không ăn.

Nhưng Liễu Ngân Tuyết lại có ý tứ không thuận theo: "Tâm tình ngươi không tốt à?"

Lâu Duẫn "Ừ" một tiếng, đệ đệ vừa mất, mẹ kế cũng ra đi, tâm tình ai tốt nổi, tuy là Tần Hội Nguyên có chết hay không cũng không ảnh hưởng đến hắn, nhưng hắn không mong Lâu Yến chết, dù hắn với Lâu Yến không có cảm tình gì.

Liễu Ngân Tuyết thở dài: "Lâu Duẫn, chuyện của Lâu Yến, ngươi không cần tự trách mình, không phải ngươi sai."

Nàng biết vì sao tinh thần của Lâu Duẫn sa sút, là vì hắn áy náy.

"Kỳ thật Nhị ca nói cũng không sai, Lâu Yến chết ít nhiều cũng có trách nhiệm của ta, đặc biệt là hôm ấy, rõ ràng ta có thể đến sớm hơn một chút, nếu không phải ta tranh cãi với nàng ở cửa thì ta đã có thể đến kịp, có thể ngăn cản bị kịch xảy ra," Lâu Duẫn gục đầu xuống, "Nhưng mà ngay từ đầu, chính là ta đã không muốn quản."

"Đó là chuyện ngoài ý muốn, không ai biết trước những chuyện ngoài ý muốn, ngày mai chuyện gì xảy ra, chúng ta không ai biết được, ngươi cứ rối rắm mãi chuyện đó không phải là tự tìm khổ cho mình sao? Huống chi có mẹ kế như Tần thị chắn trước mặt, ngươi làm được gì? Ngươi quản Lâu Yến thì bà ta nói ngươi xen vào chuyện của người khác, mấy chuyện tốn công vô ích như vậy, ngươi không muốn làm cũng phải."

Lâu Duẫn nhìn nàng, ánh mắt thật sâu, phá lệ nhu tình.

Liễu Ngân Tuyết bị hắn nhìn đến mức không tự nhiên, thoáng quay mặt đi, Lâu Duẫn hỏi: "Sao lại an ủi ta?"

"Nhìn ngươi tinh thần sa sút thật khó coi, ta không thích nhìn ngươi cả ngày như cái xác không hồn, không có linh khí, sống chẳng còn ý nghĩa." Nàng trả lời.

"Không phải nàng hận ta sao?"

"Đúng vậy, ta hận ngươi," Liễu Ngân Tuyết cứng giọng, "Đến nay ta vẫn hận ngươi, nhưng Lâu Duẫn, ngươi rốt cuộc vẫn là phu quân của ta, chúng ta cùng sống dưới một mái hiên, ta không thể trương mắt nhìn ngươi tinh thần sa sút."

Ngươi tinh thần sa sút thì ai giúp ta làm việc......

Ai.

Nàng đứng dậy, đêm đã khuya, thân ảnh nữ tử gầy ốm đơn bạc như đã hợp nhất vào bóng đêm, nàng nói: "Nếu có một ngày ngươi đồng ý thả ta đi có lẽ ta sẽ không hận ngươi nữa."

"Sẽ không," Lâu Duẫn cắn chặt răng, "Trừ phi ta chết."

Trước kia, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy, Tần Hội Nguyên tuổi chưa cao, còn rất lâu nữa mới tạ thế, bọn họ còn phải bức bách sống chung dưới một mái nhà lâu thật lâu, không ai ngờ bà đột nhiên đã chết.

Trước kia Liễu Ngân Tuyết luôn cảm thấy cái chết là thứ gì đó xa xôi lắm, nhưng mà hiện tại nàng đã thay đổi.

Đã rất nhiều thời điểm, bọn họ thật ra đều cách cái chết rất gần, chỉ hơi lỡ đãng là có thể mất đi tính mạng, giống như Lâu Yến, giống như Tần Hội Nguyên, cũng giống như lần trước ở Giao Thái Điện, nàng cũng đã suýt chết.

Nàng nói: "Mấy lời nói không may mắn như vậy, ta không thích nghe."

Lâu Duẫn giật mình, rồi sau đó trịnh trọng hứa hẹn: "Được."

Bận rộn vài ngày, đến hôm nay Liễu Ngân Tuyết cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành, nàng ngủ thẳng giấc đến khi tự tỉnh, mở mắt ra đã là chính ngọ, mặt trời lên cao, ánh năng chiếu vào trong phòng, những bông hoa dưới ánh mặt trời nở bung vô cùng kiều diễm.

Nàng dùng bữa trưa xong, Lâu Duẫn bảo gã sai vặt ôm một chồng sổ sách vào Thanh Sơn Viện, định thương lượng với Liễu Ngân Tuyết chuyện tiếp quản sự vụ ngoại viện, hắn đã sắp xếp trong đầu từng chuyện cần nói với Liễu Ngân Tuyết, đầu tiên là những sản nghiệp Kỳ vương phủ đang sở hữu, những sản nghiệp này vận hành thế nào, ai là quản sự, mỗi tháng mỗi năm ước chừng thu được bao nhiêu......

Nhưng mà kế hoạch của Lâu Duẫn có biến hóa, hắn vừa tới Thanh Sơn Viện, ngồi chưa kịp ấm mông thì đã có gã sai vặt tiến vào bẩm: "Tần gia tới ạ, thỉnh Vương gia tới chính viện thương nghị sự tình."

Tần gia ở đây chính là Tần Thích, ca ca của Tần Hội Nguyên chứ Tần Khào không còn sức lực xuống giường. Tần Hội Nguyên và Lâu Yến đều đã hạ táng, không biết hôm nay Tần Thích đến có chuyện gì.

"Chỉ sợ là khách không mời mà đến." Liễu Ngân Tuyết nói.

Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết không mưu mà hợp, hắn nói: "Nàng đi gặp ông ta cùng ta đi, xem ông ta muốn nói gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play