Tiêu quý phi giận dữ: "Lưu thái y, ngươi thật to gan, thai nhi trong bụng Thái tử phi có vấn đề mà ngươi dám giấu không nói, ngươi lớn tuổi nên chán sống rồi phải không?"

"Nương nương bớt giận, vi thần không phải là cố tình giấu giếm, chỉ là Thái Tử điện hạ cùng Thái tử phi hiếu thuận hiểu chuyện, săn sóc tỉ mỉ, biết nương nương và Hoàng thượng chờ mong hoàng tôn này đã lâu nên không đành lòng nói tin dữ này ra, mới nghiêm lệnh không cho vi thần nói, bảo vi thần âm thầm nghĩ cách nhất định phải giữ được hài nhi trong bụng Thái tử phi, chỉ là vi thần năng lực thật sự hữu hạn, vẫn không thể nghĩ ra biện pháp cứu lại hoàng tôn, vi thần tự biết có tội, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."

Liễu Ngân Tuyết cười lạnh, vị Lưu thái y này không hổ danh là lão xảo quyệt đứng đầu Thái Y Viện đã hai mươi năm, lời nói cũng thật đẹp lòng.

Nếu ông cứng nhắc trình bày theo đúng thực tế, không chừng sẽ bị Thái tử cùng Tả tướng trả thù, vì thế vừa nói ra sự thật lại vừa cấp cho Thái tử cùng Thái tử cái danh hiếu thuận hiểu chuyện, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Như thế, Thái tử và Thái tử phi cũng sẽ không căm hận ông quá nhiều, rốt cuộc ông cũng là bất đắc dĩ, đúng là nhất tiễn song điêu.

Mặt Lạc Âm Phàm so với quỷ còn trắng hơn.

Người ta đều nói Liễu Ngân Tuyết diễm tuyệt vô song, Liễu Ngân Tuyết diễm tuyệt nàng đã tận mắt thấy, thật sự là phương hoa bức người, không kẻ nào có thể phủ nhận, nhưng mà nói nàng tài hoa thông tuệ hơn người thì nàng trước đây còn ôm hoài nghi.

Giờ đây thật sự đối mặt, nàng mới sâu sắc cảm nhận được Liễu Ngân Tuyết đúng là thông tuệ hơn người.

Nữ tử như vậy, Lâu Duẫn ngày ngày nhìn ngắm, đêm đêm cùng giường, sao có thể không yêu nàng ta chứ?

Nếu nàng là nam tử, đương nhiên cũng sẽ yêu nàng ta, hứa hẹn trong quá khứ tính là gì? Có mỹ nhân xinh đẹp, thông minh như vậy, nam nhân nào có thể cưỡng lại?

Uổng phí nàng dốc hết tâm tư, còn tìm Vương Tào Yến một nữ tử hận Liễu Ngân Tuyết đến tận xương, nhưng vẫn không thể khiến Liễu Ngân Tuyết rớt đài, thậm chí, cũng không thể khiến cho Hoàng thượng bắt bọn họ hòa li.

Khiến bọn họ hòa li mới là mục đích cuối cùng của nàng, có nữ nhân như Liễu Ngân Tuyết ngày ngày đong đưa trước mắt Lâu Duẫn, nàng thấy khó chịu như mỗi ngày đều phải nuốt một con ruồi vậy.

Không có Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn vẫn là Lâu Duẫn thích nàng như trước kia, sẽ không mua cho kẹo hồ lô cho nữ nhân khác.

Hết thảy đều như Liễu Ngân Tuyết sở liệu, ngay cả Lâu Duẫn cũng thấy bất ngờ.

Hắn không ngờ Liễu Ngân Tuyết tính nhân tâm lại có thể tính đến nước này, từng bước một tự cứu mình khỏi hoàn cảnh xấu, rửa sạch nước bẩn người khác hắt lên người nàng.

Tiêu quý phi nói: "Kể cả hoàng tôn vốn là không giữ được thì cũng không thể chứng minh ngươi không đẩy Thái tử phi, Liễu Ngân Tuyết, ngươi chơi nhiều nước cờ như vậy có thể chứng minh điều gì? Ngươi cái gì cũng không chứng minh được."

"Nương nương nói đúng, lời làm chứng của Vương cô nương bỏ đi nên thần thiếp không thể chứng minh mình không đẩy Thái tử phi, nhưng Thái tử phi cũng không thể chứng minh thần thiếp thật sự đẩy nàng, nhưng mà chuyện Thái tử phi ghen ghét thần thiếp, muốn lợi dụng hoàng tôn vốn đã không giữ được nữa để hãm hại thần thiếp là có khả năng, mọi thứ đã bày ra, thần thiếp tin rằng Hoàng thượng, Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương có thể công bằng công chính định đoạt chuyện này."

Muốn hắt nước bẩn lên người nàng thì mọi người cùng nhau dơ hết đi, chẳng ai sạch sẽ hơn ai.

Lạc Âm Phàm thất vọng nhìn Liễu Ngân Tuyết, sầu thảm cười: "Kỳ vương phi, bổn cung vốn định che giấu cho ngươi, không nghĩ tới ngươi thế mà nhanh mồm dẻo miệng, nói đen thành trắng, còn cắn ngược lại bổn cung, một khi đã như vậy, bổn cung cũng không cần phí tâm nữa."

Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu, ngưng mi nhìn nàng.

"Ngươi nói ta ghen ghét ngươi, rốt cuộc là ai ghen ghét ai? Ngươi hỏi phu quân ngươi Kỳ vương xem ngươi ghen ghét ta hay là ta ghen ghét ngươi?" Lạc Âm Phàm câu câu chữ chữ nói năng có khí phách, "Ta hảo tâm kéo ngươi, ngươi lại trở tay đẩy ta xuống hồ sen, vì sao? Vì ngươi ghen ghét ta, ngươi hận ta thấu xương, vì ngươi biết Kỳ vương chung tình với ta!"

Hai tròng mắt Lâu Duẫn hơi nheo lại.

Liễu Ngân Tuyết biến sắc, đột nhiên sinh ra cảm giác khuất nhục, sau đó nàng lại bỗng nhiên muốn cười, cười Lâu Duẫn ngu xuẩn.

Hóa ra nữ nhân hắn coi trọng lại không từ thủ đoạn như vậy, để bảo toàn thanh danh cho mình, không tiếc đem người yêu mình nhất ra làm đệm lưng, hóa ra Lạc Âm Phàm là dạng nữ nhân này, thật tốt nha!

Lời Lạc Âm Phàm vừa thốt ra, không khí cả điện như đình trệ lại.

Thái hậu cả giận nói: "Thái tử phi, chớ có nói bậy, Kỳ vương sao có thể chung tình với ngươi? Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi đây là đang châm ngòi ly gián cảm tình huynh đệ hoàng thất, đây là tội ác tày trời, ngươi có biết không?"

Lạc Âm Phàm nói: "Hoàng tổ mẫu, thần thiếp có nói hươu nói vượn hay không, người tự hỏi Kỳ vương là được, thần thiếp vốn định lưu lại chút mặt mũi cho Kỳ vương phi nhưng xem ra hôm nay Kỳ vương phi không xứng để thần thiếp hạ thủ lưu tình."

Đây là đang nói Liễu Ngân Tuyết vì tư thù cá nhân mà cố ý đẩy nàng.

Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Lâu Duẫn, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trầm mặc không nói, Tiêu quý phi ngầm bực Lạc Âm Phàm vì rửa sạch chính mình mà kéo Kỳ vương vào, Kỳ vương tốt xấu gì cũng là thân tôn tử của Thái hậu, là cháu trai của Hoàng thượng, đây là việc xấu trong nhà.

Người ta nói tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, dù Kỳ vương thật sự khuynh tâm với nàng, nàng cũng không nên nói ra tại đây, ngay thời điểm này.

Thái hậu nhất định sẽ bực Thái tử phi.

Nhưng Lạc Âm Phàm đã nói ra, Thái hậu liền không thể không hỏi rõ ràng: "Duẫn nhi, lời Thái tử phi nói có đúng hay không?"

Liễu Ngân Tuyết nhìn Lâu Duẫn, nam nhân biểu tình âm lãnh, ánh mắt thâm thúy, không ai hiểu được đôi mắt sâu như xoáy nước của hắn, hắn một lúc lâu không nói gì, rũ mi nhìn Liễu Ngân Tuyết đang quỳ gối cạnh hắn.

Gương mặt nữ tử trắng đến trong suốt, mắt phượng ngóng nhìn Lâu Duẫn.

Chỉ cần Lâu Duẫn phủ nhận lời Thái tử phi, là có thể cứu nàng khỏi chuyện này, có thể khiến Lạc Âm Phàm rớt khỏi vị trí Thái tử phi.

Nhưng Liễu Ngân Tuyết biết, Lâu Duẫn sẽ không làm như vậy, hắn sẽ không bảo vệ nàng, vì một khi hắn phủ nhận, Lạc Âm Phàm sẽ bị khép tội châm ngòi ly gián cảm tình huynh đệ hoàng thất, phạm vào tội nội loạn hoàng gia, đời này của Lạc Âm Phàm liền xong rồi.

Lâu Duẫn lâm vào trầm mặc.

Có lẽ trước kia mắt hắn thật sự bị mù, hắn bi thương nghĩ, hắn vốn nghĩ rằng nàng dù bị đẩy vào nước sôi lửa bỏng cũng tuyệt sẽ không để hắn chịu thương tổn, hóa ra hắn trước nay đều nhìn lầm rồi.

Nàng vì bảo vệ mình, không chút lưu tình kéo hắn xuống nước, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, khiến hắn trở thành trò cười cho mọi người, khiến thê tử hắn trở thành trò cười, vậy ra, mấy năm nay, hắn đều bị lừa?

Người vốn nên bảo hộ hắn chẳng những không bảo hộ mà còn đâm ngược hắn một dao, còn người hắn nghĩ sẽ không bao giờ bảo hộ mình thì khi hắn bị đánh lại nhào lên che trước mặt.

Mấy năm nay, hắn đã làm gì vậy?

Hắn đúng là đồ ngu ngốc đến cùng cực, Lâu Duẫn cười khổ.

Lạc Âm Phàm có thể vô tình nhưng hắn lại không thể bất nghĩa, Lâu Duẫn môi mỏng hé mở, trả lời: "Hồi Hoàng tổ mẫu, cảm tình của tôn nhi với Thái tử phi đã là chuyện rất lâu trước kia, hiện giờ tôn nhi chỉ muốn sống thật tốt cùng Ngân Tuyết, Ngân Tuyết có biết tâm tư trước kia của tôn nhi hay không, tôn nhi không rõ."

Thật là một câu trả lời ba phải, vừa chứng minh Lạc Âm Phàm không nói dối, vừa không thừa nhận Liễu Ngân Tuyết biết tâm tư của hắn với Lạc Âm Phàm, giống như hắn đang chơi đá cầu, đá quả cầu này về phía các nàng.

Hắn đứng ở vị trí trung lập, không giúp ai, cũng không khiến Lạc Âm Phàm bị vấn tội, trả lời thật là thông minh.

Liễu Ngân Tuyết không tiếng động mà cười lạnh.

Thời khắc mấu chốt phu quân mình lại không đứng về phía mình, nàng là cái gì chứ?

Hắn đại nhân đại nghĩa nhưng nàng không thể đại nhân đại nghĩa như vậy, nàng có thể tiếp thu chuyện hắn không yêu nàng, dù sao thì hắn cưới nàng cũng không phải tự nguyện, nhưng nàng không thể tiếp thu chuyện hắn vì một người muốn hãm hại thê tử mình mà lựa chọn trung lập.

Hắn đã là phu quân của nàng thì theo lý nên dốc toàn lực bảo hộ chu đáo cho nàng.

Hắn với nàng đã không đồng tâm, cần gì phải làm phu thê nữa.

Thái hậu giận đến đỏ mặt, đang muốn nói gì đó thì bên ngoài chợt có nội thị vội vàng tiến vào, quỳ trên mặt đất bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, có tiểu thái giám Đông Cung tới, thỉnh cầu diện thánh, nói là đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Thái tử phi rơi xuống nước."

Mọi người nghiêm mặt, Hoàng thượng nói: "Tuyên hắn tiến vào."

Từ cửa đại điện, một tiểu thái giám mảnh khảnh tiến vào, vóc người hắn rất cao nhưng cũng rất gầy, giống như một cây trúc, gương mặt trái xoan, trên má trái có một nốt ruồi khá lớn, mắt hắn hẹp dài, khi nheo lại nhìn như một sợi chỉ.

Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Lâu Duẫn đang quỳ trên mặt đất rồi rất nhanh lại cúi đầu xuống.

Lâu Duẫn nhăn mày, đang muốn nói chuyện, tiểu thái giám kia đã nhanh chóng quỳ xuống sau lưng đám người Liễu Ngân Tuyết, bẩm: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài là thái giám phụ trách dưỡng sen ở Đông Cung, khi Thái tử phi rơi xuống nước, nô tài ở cách đó không xa, tình huống như thế nào, nô tài đã tận mắt chứng kiến, rất rõ ràng."

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người tiểu thái giám thân hình mảnh khảnh kia.

Hoàng thượng nói: "Nói rõ ràng."

Tiểu thái giám tiếp tục nói: "Lúc ấy Kỳ vương phi ở bên hồ hái hoa sen, Thái tử phi vốn đứng cách đó một khoảng, sau đó không biết Thái tử phi muốn kéo hay đẩy Kỳ vương phi nhưng có đi đến gần Kỳ vương phi, lúc ấy Kỳ vương phi không quay đầu lại nhưng đã trở tay đẩy một phát."

Tiêu quý phi trầm giọng nói: "Cho nên thật sự là Kỳ vương phi đẩy Thái tử phi xuống hồ sen?"

Tiểu thái giám cúi đầu ngày càng thấp, trả lời: "Hồi Quý phi nương nương, đúng vậy ạ."

Kết cục đã định, Liễu Triều Viễn suy sụp không thôi.

Liễu Ngân Tuyết nhăn mày, không hiểu tiểu thái giám đột nhiên nhảy ra này là thế nào, nói tình huống lúc đó cực kỳ rõ ràng, như là thật sự có mặt, chẳng lẽ là......

Nàng đột nhiên nhìn về phía Lâu Duẫn.

Tiêu quý phi cả giận nói: "Liễu Ngân Tuyết, ngươi biết tội chưa?"

Lâu Duẫn không dám nhìn vào mắt Liễu Ngân Tuyết, hắn sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng.

Liễu Ngân Tuyết nghe tiếng quát của Tiêu quý phi mới phục hồi lại tinh thần, dập đầu nói: "Chuyện thần thiếp không làm thì dù có một ngàn một vạn người tới làm chứng, thần thiếp vẫn nói câu đó, thần thiếp không hề đẩy Thái tử phi."

Hại chết hoàng tôn, dù là cố ý hay vô tình thì đều là trọng tội, nhẹ thì hại chết chính mình, nặng thì mang họa đến cho cả gia đình, Liễu Ngân Tuyết dù không màng tính mạng của mình, cũng không thể không màng thanh danh của tổ phụ, không thể không màng hưng suy vinh nhục của toàn bộ Liễu gia.

Nàng cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ không nhận tội.

Nàng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng Hậu nương nương, thỉnh nghĩ lại, thần thiếp cùng Lưu thái y chưa từng lui tới, nếu không phải nhìn thấu Thái tử phi cố ý hãm hại thần thiếp, thần thiếp sao có thể biết được hoàng tôn trong bụng Thái tử phi vốn là giữ không nổi?"

"Mà thần thiếp cũng không biết có người khác bắt mạch cho Thái tử phi, người họ Lý kia chỉ là thần thiếp thuận miệng bịa ra, căn bản không có người này, thần thiếp nói như vậy chỉ là để Lưu thái y nói thật."

"Kỳ vương phi, ngươi vẫn còn cố giãy giụa, còn chưa chịu nhận tội," Tiêu quý phi quay lại phía Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nhân chứng đã có, sự tình đã rõ ràng, Kỳ vương phi phạm tội mưu sát, thỉnh Hoàng thượng giáng tội nàng, răn đe cảnh cáo."

Hoàng Hậu lại lắc đầu nói: "Bổn cung lại cảm thấy lời nói của Kỳ vương phi cũng có lý, Mẫu hậu, người thấy đúng không ạ?"

Thái hậu lúc này tâm tình rất phức tạp.

Bà chỉ có hai nhi tử, đại nhi tử là Hoàng thượng, Hoàng thượng nhân từ nương tay, trung hậu thành thật, từng bước cẩn trọng bước lên ngôi Hoàng đề, được nhân dân ca tụng minh quân.

Tiểu nhi tử là Lâu Khải Minh đã qua đời, năm đó Tam hoàng tử muốn đoạt đế vị, mưu triều soán vị, chính Lâu Khải Minh đã cường thế giúp Hoàng thượng mở đường máu, sau đó Hoàng thượng đăng cơ, Lâu Khải Minh vì giúp Hoàng thượng ổn định đế vị mà chinh chiến khắp nơi, mới dính phải một thân thương bệnh, tuổi lớn một chút thân thể đã không khỏe, vì điều này, bà và Hoàng thượng đều thẹn với Lâu Khải Minh.

Cho nên Lâu Khải Minh có sở cầu gì, Hoàng thượng với Thái hậu gần như đều đáp ứng vô điều kiện, mà nhiều năm như vậy, Lâu Khải Minh lại chưa từng cầu điều gì, bởi vậy khi Lâu Khải Minh tiến cung cầu Hoàng thượng tứ hôn cho Lâu Duẫn, đối tượng là đích tôn nữ của Liễu thái phó, Hoàng thượng tuy là khó xử nhưng khó mấy cũng đồng ý.

Liễu Ngân Tuyết chính là tức nhi Lâu Khải Minh đích thân lựa chọn, lúc ấy Lâu Duẫn nửa chết nửa sống, Liễu Ngân Tuyết bị buộc gả cho Lâu Duẫn đã đủ đáng thương, không nghĩ tới còn gặp phải loại sự tình hỗn loạn này, nghĩ lại liền thấy Liễu Ngân Tuyết thật đáng thương.

Thái hậu có chút không hạ thủ được, Hoàng thượng xưa nay nhân từ nên cũng khó quyết tuyệt, vô luận thế nào, ông cũng phải bận tâm đến Hoàng đệ đã chết, huống hồ chuyện này đúng là lộ ra vài phần bất thường.

Nhưng đã có nhân chứng, đã đủ để định tội cho Liễu Ngân Tuyết, nghĩ đến Hoàng tôn mất đi, Hoàng thượng nghiêm mặt, mở miệng nói: "Người đâu, Kỳ vương phi Liễu Ngân Tuyết hại chết hoàng tôn, đưa vào đại lao chờ xử lý."

Lâu Duẫn cả kinh, dập đầu nói: "Hoàng thượng, người không biết không có tội, vi thần nguyện đem Đế vương lệnh dâng lên, cầu Hoàng thượng nhân từ xử nhẹ."

Dứt lời, hắn từ trong tay áo lấy Đế vương lệnh ra, hai tay dâng lên trên đỉnh đầu.

Đế vương lệnh có mặt như Hoàng đế có mặt, yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa, không kẻ nào có thể kháng cự, khối kim bài này Hoàng thượng tặng hắn lúc hắn chào đời, hắn chưa bao giờ dùng qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là trả lại nó.

Lạc Âm Phàm khó nén khiếp sợ, Đế vương lệnh quý giá đến mức nào, mọi người ở đây đều rõ, Lâu Duẫn thế mà nguyện ý giao ra Đế vương lệnh để cứu Liễu Ngân Tuyết!

Hoàng thượng hỏi: "Duẫn nhi, con thật sự vì Liễu Ngân Tuyết giao ra Đế vương lệnh?"

"Ngân Tuyết thân thể kiều nhược, không chịu nổi đại lao âm u lạnh lẽo, cầu Hoàng thượng nhân từ xử nhẹ." Lâu Duẫn nói.

Hoàng thượng trầm mi, khoát tay, nội thị bên người ông liền tiến lên lấy lệnh bài trong tay Lâu Duẫn, trình cho Hoàng thượng, Hoàng thượng bất đắc dĩ nói: "Kỳ Vương phi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, đem Kỳ Vương phi kéo xuống đánh hai mươi đại bản, răn đe cảnh cáo."

Lâu Duẫn lại nói: "Ngân Tuyết có lỗi chính là vi thần có lỗi, vi thần nguyện chịu phạt thay cho Ngân Tuyết, cầu Hoàng thượng thành toàn."

Hoàng thượng lạnh lùng nói: "Lâu Duẫn, một vừa hai phải."

Liễu Ngân Tuyết cười khổ, hại chết hoàng tôn mà chỉ phải chịu hai mươi đại bản đã là quá nhẹ, việc đã đến nước này có giãy giụa thêm cũng là vô dụng, chi bằng bắt lấy cơ hội này tìm lối thoát cho chính mình."

"Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng tha tội chết," Liễu Ngân Tuyết dập đầu, "Hảo ý của Kỳ vương, thần thiếp tâm lĩnh, nhưng thần thiếp không cần."

Ánh mắt nàng lạnh lẽo: "Chỉ là thần thiếp thân mang tội hại chết hoàng tôn, tự nhận không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông, thiên gia tôn quý, tự biết bản thân khi sống không có tư cách nhập thiên gia tộc phổ, chết không có tư cách nhập thiên gia hoàng lăng, thần thiếp không xứng làm Kỳ vương phi, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng, chấp thuận thần thiếp cùng Kỳ vương, hòa li."

—-----------------------------------------

Tiểu An: Thật sự tới những chương này tui mới thích nữ 9, thông minh, xinh đẹp, mạnh mẽ không phải nói là được mà còn phải chứng minh:-*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play