Mùi rượu nùng liệt từ trong miệng hắn trào ra, phun vào mặt Liễu Ngân Tuyết khiến nàng không nhịn được phải lùi về sau vài bước, nàng giơ tay nhẹ phẩy phẩy, mặt hơi trầm xuống: "Tránh ra."
"Tránh? Tránh đi đâu đây?" Nam tử kia nghe vậy cười ha ha, "Hôm nay gia ta sẽ ngăn ở đây, ta không cho ngươi đi, xem ngươi làm gì được ta?"
Liễu Ngân Tuyết không kiên nhẫn nổi với loại lưu manh vô lại này, đặc biệt là nàng đang vội rời đi nên càng không có tâm tư lãng phí thời gian với những người này.
Có gã sai vặt bưng ấm trà thật cẩn thận lách qua người bọn họ, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên nhếch khóe miệng: "Ngươi thật sự không tránh?"
Nam tử kia nghe vậy, lập tức dang hai tay hai chân ra, bày ra tư thế chữ đại: "Gia không tránh đấy, trừ khi ngươi làm cho gia cao hứng, nếu không, đừng mơ gia nhường đường cho ngươi."
Trên lầu, Mạnh Vọng Ngôn đang muốn ra tay, Lâu Duẫn liếc mắt một cái, ý muốn ngăn hắn lại.
Tô Lưu Vận khoanh tay trước ngực, yên lặng đứng sau Lâu Duẫn, cảm thấy Mạnh Vọng Ngôn thật nhiều chuyện.
Lâu Duẫn còn đang đứng đây xem náo nhiệt, hắn gấp cái gì?
Nghe nói thủ đoạn của Liễu Ngân Tuyết cũng rất lợi hại, ở Kỳ vương phủ nhờ Lâu Duẫn chống lưng đã thu thập chỉnh tể tất cả lung tung rối loạn mấy năm nay ở Kỳ vương phủ, Tô Lưu Vận muốn nhìn xem, nàng ta ứng phó với loại lưu manh này thế nào.
Liễu Ngân Tuyết đứng trên cầu thang, nhấc ấm trà trong khay gã sai vặt đang bê qua lên xối thẳng lên đỉnh đầu nam tử kia.
"A ——"
Thiên Hương Lâu nháy mắt vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, thanh âm này không nhỏ, lập tức kinh động mọi người đang ăn cơm uống rượu ở Thiên Hương Lâu, rất nhiều người từ trong phòng thuê ngó ra, muốn nhìn một chút xem có chuyện gì.
Liễu Ngân Tuyết lạnh lùng cười, khi nước trà nóng bỏng vừa ngấm lên đầu nam tử kia, nàng đã xoay miệng bình để nước trà xối xuống cầu thang, theo cầu thang chảy xuống dưới.
Trương Kiền nghe tiếng nam tử kia kêu rên mới có vài phần tỉnh rượu, thấy hắn ta muốn xông lên động thủ với Liễu Ngân Tuyết, lập tức giữ tay hắn: "Văn Xương huynh, bình tĩnh, bình tĩnh một chút, kia chính là đích tôn nữ của Đế sư, hiện giờ lại là Kỳ vương phi, đừng kích động, huynh say rồi, để tiểu đệ đỡ huynh về."
Lưu Văn Xương bị Liễu Ngân Tuyết dùng nước sôi xối đầu, hiện tại da đầu đang đau đơn như muốn toạc ra, vừa đau đớn vừa bị rượu kích thích, hắn hoàn toàn mất lý trí.
Hắn một tay đẩy Trương Kiền ra, một tay phẫn nộ chỉ thẳng mặt Liễu Ngân Tuyết: "Tôn nữ đế sư thì sao? Kỳ vương phi thì sao? Ai sợ ngươi? Lúc chưa gả chồng thì trốn trốn, sống chết không cho ai thấy mặt, giả bộ thanh cao cho ai xem? Sao? Gả xong nhanh như vậy đã không chịu nổi tịch mịch à? Để gia ta lột đồ của ngươi......"
"Choang!"
Tiếng vỡ truyền khắp Thiên Hương Lâu, Liễu Ngân Tuyết không nói hai lời, trực tiếp cầm ấm trà trong tay đập lên đầu Lưu Văn Vương, khiến hắn ngã sấp xuống.
Mọi người đều chết lặng.
Ngay sau đó tiếng nghị luận đủ loại bắt đầu vang lên, Liễu Ngân Tuyết vừa rồi tức giận nên dùng nhiều lực, lúc này cảm thấy tay có chút đau, nàng lắc lắc tay rồi đi xuống tiếp, mắt phượng khinh miệt liếc Lưu Văn Xương một cái.
Lưu Văn Xương còn chóng mặt, nằm trên mặt đất nửa ngày chưa bò dậy.
Tiểu nhị Thiên Hương Lâu đều là người khôn khéo, thấy bọn họ nháo đến tung trời liền biết là người không thể trêu chọc, không ai dám tiến lên cũng không dám hé môi nói nửa lời. Chỉ có Trương Kiền hơi hơi thanh tỉnh liền tiến đến đỡ Lưu Văn Xương dậy.
Trán Lưu Văn xương bị đập đến chảy máu, hắn dùng tay sờ lên cái trán đau nhức, tay lập tức cũng bị nhuốm máu khiến hắn càng thêm giận dữ, dương tay định đánh Liễu Ngân Tuyết.
Nhưng tay hắn còn chưa kịp hạ xuống, khoảng cách đến chỗ Liễu Ngân Tuyết còn rất xa đã bị một chủy thủ không biết từ đâu bay tới xuyên thẳng vào.
"A—-"
Tiếng thét này của Lưu Văn xương quả thực long trời lở đất, toàn bộ Thiên Hương Lâu đều nghe tiếng hắn kêu rên mà run rẩy, Liễu Ngân Tuyết nhìn về hướng chủy thủ phóng ra, liền thấy Lâu Duẫn đứng trên đỉnh cầu thang, biểu tình thập phần lạnh lùng.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâu Duẫn làm Thiên Hương Lâu lâm vào tình cảnh an tĩnh một cách quỷ dị, cả phòng chỉ có tiếng kêu rên của Lưu Văn Xương.
Lâu Duẫn từ trên lầu đi xuống, khi đi qua Liễu Ngân Tuyết, dùng một động tác cực kỳ tự nhiên kéo tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, khẽ nói: "Đi thôi, hồi phủ."
Liễu Ngân Tuyết có chút ngây ngốc, kỳ thật nàng cũng không cần Lâu Duẫn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lúc hắn đột nhiên xuất hiện, lấy tư thế thủ hộ người khác đứng trước mặt nàng, đầu quả tim nàng vẫn không nhịn được mà run lên.
Trương Kiền thấy gương mặt lạnh lùng như Tu La địa ngục của Lâu Duẫn, không tiếng động mà nuốt một ngụm nước miếng.
Trên đường trở về, Liễu Ngân Tuyết vẫn luôn trầm mặc, không phải là nàng không muốn nói chuyện, mà là Lâu Duẫn trước sau ngậm miệng không nói, Liễu Ngân Tuyết cũng lười đến giải thích vì sao mình đột nhiên xuất hiện ở Thiên Hương Lâu.
Hai người dừng trước cửa thùy hoa của Vương phủ, xuống xe ngựa, Lâu Duẫn muốn đi tới thư phòng ngoại viện còn Liễu Ngân Tuyết định hồi Thanh Sơn Viện luôn, Lâu Duẫn lại trực tiếp nắm cổ tay nàng, kéo nàng đi về hướng thư phòng.
Liễu Ngân Tuyết cũng không giãy giụa, cùng Lâu Duẫn đi đến thư phòng.
Liễu Ngân Tuyết cho rằng Lâu Duẫn có việc muốn thương lượng với nàng, nhưng nàng ở trong thư phòng ngồi cả buổi cũng không thấy Lâu Duẫn có vẻ như muốn nói chuyện, hắn vẫn luôn ngồi trên bàn lật sổ sách, nhìn hết quyển này đến quyển khác, không để ý tới nàng.
"Nếu không có việc gì, ta đi về trước." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Duẫn không đáp.
Liễu Ngân Tuyết hao hết kiên nhẫn, đứng dậy nói: "Lâu Duẫn, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không?"
"Nghe được, ta không bị điếc, ngươi chờ ta một lát, ngoan ngoãn ngồi đó đi."
Ngữ khí của hắn phá lệ nhẹ nhàng, Liễu Ngân Tuyết một lần nữa ngồi xuống: "Ta đến Thiên Hương Lâu để xem đua thuyền rồng, không có lý do gì khác, ngươi còn muốn hỏi gì khác? Nếu không thì ta đi đây."
Lâu Duẫn đang xem sổ sách ngẩng đầu lên.
Liễu Ngân Tuyết chặn miệng hắn trước: "Ta biết ngươi muốn nói gì, có phải ngươi muốn trách ta đang còn trong hiếu kỳ mà đi xem đua thuyền rồng là không hợp quy củ không? Đúng, ta biết ta không nên đi xem nhưng năm nào ta cũng có người thân ở bên cạnh bồi xem đua thuyền rồng, tết Đoan Ngọ năm nay lại chỉ có một mình, huống chi ta còn đang trong hiếu kỳ, căn bản không nên ra ngoài, ta đều biết."
Lâu Duẫn thấy nàng giải thích một đống lớn, hơi có chút buồn cười, hỏi: "Ngươi trước kia hành sự đều tùy ý như vậy sao?"
Liễu Ngân Tuyết sửng sốt: "Tùy ý cái gì?"
Lâu Duẫn đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, mắt Lâu Duẫn trào ra vài phần ý vị thâm trường, hắn cười nói: "Liễu Ngân Tuyết, ta phát hiện ngươi rất giống ta."
Hắn nhèo cằm nàng một cái: "Người ngoài cho rằng ngươi dịu dàng thục đức, nhưng đều bị vẻ ngoài của ngươi lừa rồi."
Liễu Ngân Tuyết dùng tay giữ chặt vạt áo.
Lâu Duẫn sờ lên đầu Liễu Ngân Tuyết, quấn vài sợi tóc của nàng quanh đầu ngón tay, không chút để ý xoay tròn, môi mỏng gợi lên vẻ nghiền ngẫm, hắn nói: "Ta thế mà xem thường ngươi rồi, nhưng mà, khi ngươi hung lên cũng rất đáng yêu."
Đáng yêu?
Gương mặt Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng đỏ ửng lên, nàng mất tự nhiên quay mặt đi, không muốn xem biểu tình của chọc ghẹo của Lâu Duẫn.
Hắn đang đùa giỡn nàng.
Ý thức được điều này, Liễu Ngân Tuyết ngược lại thực nhanh bình tĩnh lại, nàng chỉnh lại dáng ngồi, nhìn Lâu Duẫn nói: "Không phải ngươi tức giận sao? Tức ta hôm nay chạy tới Thiên Hương Lâu xem đua thuyền rồng."
"Sao ta phải tức giận? Có ai quy định trong hiếu kỳ không thể đi xem đua thuyền rồng sao?" Lâu Duẫn hỏi lại.
Liễu Ngân Tuyết nghẹn họng, cảm thấy tư duy của Lâu Duẫn căn bản không giống người bình thường, nàng nói sang chuyện khác: "Ngươi đến Thiên Hương Lâu làm gì?"
Lâu Duẫn nhàn nhạt liếc nàng một cái, không trả lời.
Liễu Ngân Tuyết cũng không hỏi nhiều nữa, lại chuyển ngôn nói: "Ngươi làm tay tên Lưu Văn Xương kia bị thương, có thể gây nên phiền toái không?"
"Cha hắn Lưu Khuê chỉ là tên quan tứ phẩm, không có thực quyền, bản thân Lưu Văn Xương thì ăn chơi trác táng, thường xuyên cùng bọn Trương Kiền uống rượu, cờ bạc, chọc ghẹo cô nương nhà người ta, nhưng hắn còn không bằng Trương Kiền, ít nhất Trương Kiền còn biết phẩm rượu, sau khi uống cũng ít khi nháo sự," khi nói ra Lâu Duẫn có biểu hiện vô cùng tự tin, như mình hiểu rõ đám người này, "Đám người chơi với Trương Kiền, lá gan cũng không nhỏ, nhưng mà có cho Lưu Văn Xương mười lá gan, khi tỉnh rượu hắn cũng không dám chạy tới Kỳ vương phủ ta nháo sự."
"Hắn không dám, Lưu Khuê cha hắn lại càng không dám, nhưng cha hắn cũng biết làm người, ngày mai ngươi sẽ nhận được hậu lễ của Lưu Khuê".
Liễu Ngân Tuyết rất là ngoài ý muốn: "Ngươi chắc chắn như vậy sao?"
Lâu Duẫn cười cười, cho Liễu Ngân Tuyết một ánh mắt ngươi chờ mà xem.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Ngân Tuyết còn chưa rời giường đã có nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Vương phi, phu nhân Lưu đại nhân cầu kiến ạ."
Phu nhân Lưu đại nhân? Phu nhân Lưu Khuê? Mẫu thân Lưu Văn Xương?
Liễu Ngân Tuyết lười nhác mà ngáp một cái, thu thập thỏa đáng xong liền tới nhà chính Thanh Sơn Viện tiếp khách, nàng đang uống trà liền thấy một phụ nhân trung tuổi mặc xiêm y màu xanh lơ tiến vào.
Toàn thân bà cũng không mang trang sức gì, sau khi vào nhà chính, không nói hai lời đã quỳ xuống trước mặt Liễu Ngân Tuyết, dập đầu với nàng: "Dân phụ Vương Thúy bái kiến Vương phi, hôm qua hài tử bất hiếu của dân phụ say rượu va chạm với Vương phi, đều là do dân phụ giáo dưỡng không tốt, hôm nay dân phụ tới đây nhận tội, cầu Vương phi trách phạt."
Vừa đến đã cầu bị phạt, thái độ lại hoàn toàn đoan chính, nếu ai dễ mềm lòng, bị một phụ nhân như thế này quỳ trước mặt, chắc là tức giận cũng tan đi một nửa.
Nhưng tiếc là Liễu Ngân Tuyết không phải người dễ mềm lòng.
Nàng không vội cho Vương Thúy đứng lên, chậm rì rì đem chén trà trong tay đặt lên bàn, hỏi thăm thương thế của Lưu Văn Xương: "Đã thỉnh thái y chưa? Tay hắn thế nào? Đầu có sao không?"
Vương Thúy quỳ trên mặt đất, dù là thân phận hay địa vị đều kém nàng một khúc lớn, thấy Liễu Ngân Tuyết tuy rằng hỏi thăm Lưu Văn Xương nhưng lại không có ý cho bà đứng dậy, hiểu ngay là Liễu Ngân Tuyết chưa hết giận.
Bà dập đầu nói: "Đa tạ Vương phi quan tâm, lão gia đã thỉnh đại phu nổi danh xem bệnh cho bất hiếu tử, thương thế trên trán không đáng ngại, đại phu nói dưỡng dăm bữa nửa tháng là được, nhưng vết thương ở tay thì khác, tuy đã rút chủy thủ ra nhưng kinh mạch đã bị tổn thương, sau này không thể linh hoạt như trước kia, không khác gì phế hoàn toàn."
Bà hy vọng Liễu Ngân Tuyết có thể xem xét tình cảnh Lưu Văn Xương đã phế một bên tay mà bỏ qua sự tình hôm qua.
"Bất hiếu tử của dân phụ va chạm với Vương phi, chọc giận Vương gia, dù tay có thật sự bị phế cũng là nó tự làm tự chịu, dân phụ không dám nói gì, cũng không dám cầu Vương gia và Vương phi tha thứ, chỉ cầu Vương gia và Vương phi bớt giận, chớ bởi vì tên bất hiếu kia mà tức giận tổn thương thân thể." Vương Thúy dập đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT