"Mẫu phi hiểu lầm, Tuyết nhi chỉ đang muốn nói thanh danh tốt rất có lợi. Lại nói, con vào cửa bất quá cũng mới ba ngày, Mẫu phi ngày đầu tiên bắt con quỳ đến nỗi hai chân tê dại, sau đó lại dùng châm đâm ngón tay, hôm nay thì bắt chờ trong gió lạnh hơn một canh giờ, thật sự Tuyết nhi không hiểu, ta với Vương phi rốt cuộc có thù hận gì, khiến người phải tìm đủ mọi cách hành hạ ta như vậy." Liễu Ngân Tuyết thay đổi xưng hô đầy nhuần nhuyễn.

Tần Hội Nguyên bắt lấy ý chính nói: "Ta chỉ là đang dạy dỗ quy củ cho ngươi thôi."

Liễu Ngân Tuyết đối với những lời chó má ấy vào tai này ra tai kia, nàng nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ kĩ một chút, người tra tấn ta bất quá là vì người không thích Thế tử, mà lại không đối phó được với Thế tử, nên đành quay đầu đối phó với thê tử của chàng, cũng không biết người đã nghe qua câu này chưa?"

Tần Hội Nguyên theo bản năng hỏi: "Câu gì?"

"Làm nhiều việc bất nghĩa tất bị báo ứng!" Liễu Ngân Tuyết ánh mắt lạnh lẽo như mang theo lưỡi dao sắc bén, "Có lẽ Vương phi có điểm hiểu lầm, cho rằng ta là mèo bệnh mặc người khác khinh bạc, hôm nay ta tặng cho Vương phi câu này, từ nay về sau, nếu Vương phi còn cố ý gây khó dễ cho ta, cũng đừng trách ta không màng quan hệ mẹ chồng nàng dâu."

Liễu Ngân Tuyết dứt lời, hất vạt áo, mang theo nha hoàn rời đi.

Tần Hội Nguyên tức đến cả người phát run, cắn chặt răng, biểu tình dữ tợn nói: "Không trị được tên tiểu tử Lâu Duẫn, chẳng lẽ một tiểu tiện nhân chưa trải chuyện đời ta cũng không trị được? Liễu Ngân Tuyết, ngươi chờ đó cho ta."

Trở lại Thanh Sơn Viện, vừa vào cửa, cả loạt chín thiếp thất của Lâu Duẫn đã xếp hàng trong nhà chính quy củ hành lễ với Liễu Ngân Tuyết, động thái lớn này khiến nàng ngẩn người, sau đó như không có việc gì tiến lên ngồi vào ghế chủ vị.

Nhóm thiếp thất lập tức bưng trà rót nước, đứng cạnh chờ hầu hạ Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết cầm chén trà lên chậm rì rì uống từng ngụm, sau đó ôm chén trà trong tay sưởi ấm, chậm rãi nói: "Sắp tới ta có một số việc muốn làm, nhưng một mình không lo được hết, cần các di nương giúp."

Các vị thiếp thất: "Thế tử phi cứ phân phó."

"Trong số các ngươi, ai giỏi thêu thùa may vá?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Lập tức có năm di nương đứng ra, dẫn đầu là Quế di nương, nguyên danh là Thanh Quế, vì nàng là người được Thái hậu ban cho, nên trong số các di nương, địa vị của nàng cao nhất, nàng nói: "Kỹ năng thêu thùa của nô tỳ không dám nhận tuyệt hảo, nhưng thêu những thứ bình thường thì đều có thể, không biết Thế tử phi có gì phân phó?"

Thêu thùa là một trong những kĩ năng cơ bản của nữ tử, không lạ khi trong chín di nương có tới năm người am hiểu.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Ta muốn làm hai phiến bình phong, một phiến thêu Ma Cô Hiến Thọ Đồ, tặng cho tổ mẫu ta, một phiến thêu trăm hoa đua nở, tặng cho muội muội ta, liền để cho Thanh Quế lo liệu đi, họa trước rồi thêu, chọn người nào tùy ngươi, từ ngày mai các người không phải hầu hạ ta nữa, lưu lại trong phòng thêu bình phong."

(*) Ma Cô Hiến Thọ Đồ: Bức tranh tiên nữ bưng đào chúc thọ thường xuất hiện trên bình phong hoặc đồ gốm sứ thời xưa.

Các di nương cúi đầu đáp: "Dạ, Thế tử phi."

Đã giải quyết được năm cái phiền nhiễu, Liễu Ngân Tuyết có cảm giác đắc ý, sau đó lại đối với bốn di nương còn lại nói: "Ta nghe nói trong các ngươi có hai người rất am hiểu chuyện thắt dây đeo?"

Hai di nương liền đứng dậy, một người là Hoa di nương, một người là Vương di nương, Hoa di nương là do Thái tử ban tặng, địa vị đương nhiên cao hơn Vương di nương, Liễu Ngân Tuyết liền nói: "Các ngươi từ hôm nay trở về thắt cho ta một bộ dây đeo, làm xong thì tới tìm ta phục mệnh."

Hoa di nương với Vương di nương không biết Liễu Ngân Tuyết rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nếu Liễu Ngân Tuyết đã phân phó, các nàng cũng chỉ có thể tuân theo.

Còn lại Diêu di nương và Duyệt di nương, Liễu Ngân Tuyết lật lật quyển sách ghi chép, Diêu di nương và Duyệt di nương am hiểu hầu hạ người khác? Hả? Này thật là một tài năng mới mẻ.

"Hai người các ngươi hình như không có tài năng gì đặc biệt", Liễu Ngân Tuyết có chút thất vọng, "Nhưng cũng may cả hai đều còn nhỏ tuổi, miễn cưỡng còn có thể cứu vớt, Thanh Quế, từ hôm nay trở đi, ngươi để Diêu di nương và Duyệt di nương cùng theo ngươi học thêu thùa may vá."

Nghĩ nghĩ, nàng lại thấy có điểm không thích hợp, chủ yếu là không tin tưởng khả năng dạy dỗ của Thanh Quế.

"Thôi, ngày mai ta sẽ sai người thỉnh nữ sư phó tới dạy hai ngươi thêu thùa may vá, Hoa di nương và Diêu di nương chuyên tâm thắt dây đeo, còn lại nghe Thanh Quế an bài, thêu hai phiến bình phong cho tốt", Liễu Ngân Tuyết buông quyển ghi chép xuống, uống một ngụm trà nhuận họng, "Các ngươi nhớ rõ, bình phong phải thêu được như thành phẩm đang bán bên ngoài, nếu không đạt tiêu chuẩn cũng đừng mang đến trước mặt ta, đồ xấu, ta sẽ không nhận."

Các di nương đồng loạt đáp lại: "Cẩn tuân Thế tử phi phân phó."

Liễu Ngân Tuyết an bài xong chuyện của các di nương, cảm giác những ngày tháng sau này của mình an tĩnh hơn rất nhiều, thở phào, bưng chung trà nói: "Cần nguyên liệu gì thì tìm Dung mama lấy, được rồi, các ngươi về nghỉ ngơi đi."

Chờ các di nương đi rồi, Lạc Nhạn múc nước tiến vào hầu hạ Liễu Ngân Tuyết tắm rửa, khó hiểu hỏi: "Người an bài các di nương thêu thùa may vá là được rồi, sao phải thỉnh sư phó tới dạy các nàng làm gì?"

Liễu Ngân Tuyết trầm mình xuống làn nước ấm, cười nói: "Sinh hoạt trong nội viện buồn tẻ vô vị, không tìm việc cho các nàng làm thì các nàng sẽ tới gây phiền toái cho ta, chi bằng để cho các nàng bận rộn."

Trầm Ngư khâm phục nói: "Biện pháp của Thế tử phi đúng là hợp lý."

Liễu Ngân Tuyết lại nói: "Ta không giỏi thêu thùa, nhưng đánh giá xấu đẹp thì vẫn làm được, Lạc Nhạn, ngươi bảo Dung mama ngày mai về Liễu phủ một chuyến, đưa Lê mama chuyên phụ trách may vá trong phủ tới đây làm sư phó."

Lạc nhạn cười đáp ứng.

Tại gian phía Tây, Lai Bảo ghé tai thông báo với Lâu Duẫn những an bài của Liễu Ngân Tuyết: "Chín di nương đều được an bài việc để làm, Thế tử phi còn nói muốn thỉnh nữ sư phó vào phủ dạy các nàng may vá, miễn việc vấn an hàng ngày, cũng không cần chờ hầu hạ, người học, người thêu, người thắt dây đeo, không ai nhàn rỗi."

Lai Phúc một bên xoa chân cho Lâu Duẫn, một bên cười nói: "Nô tài thấy, Thế tử phi chính là ngại các di nương quá phiền, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này để giữ chân các di nương ở trong viện của mình, như vậy bên tai Thế tử phi liền thanh tĩnh."

Chỉ vậy thôi sao?

Lâu Duẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Nữ nhân này nếu không muốn thấy mấy di nương hoa hòe lộng lẫy đó thì khiến cho các nàng bận rộn trong viện là được, không cần thiết phải thỉnh sư phó đến dạy các nàng, trong hồ lô nàng ta rốt cuộc chứa thứ gì?

Lâu Duẫn cúi đầu, phát hiện Lai Phúc đang cười, hắn nâng nâng chân: "Ngươi cười cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play