Tuyên Võ lắc đầu, trả lời: "Vương phi đã bị mang ra ngoài cung, thuộc hạ cũng không biết Thái tử giam Vương phi ở đâu, thuộc hạ tới tìm lâu chủ là để nói chuyện này."
Lâu Duẫn hốc mắt đỏ tươi, có loại thị huyết tàn nhẫn.
Tìm trong cung đã như mò kim đáy biển, ngoài cung thì càng miễn bàn, cứ lang thang đi tìm không có mục tiêu thì chỉ phí thì giờ, mà thời gian hao phí càng nhiều thì Liễu Ngân Tuyết càng nguy hiểm.
Hắn hỏi: "Hiện tại Thái tử đang ở đâu?"
"Ở Trùng Hoa Điện, trừ bỏ Hoàng hậu và Tiêu quý phi, các cung phi khác của Hoàng thượng đều bị Thái tử giết rồi, Hoàng hậu đang bị nhốt ở Khôn Ninh Cung, Thái hậu với Tiêu quý phi thì đều ở Trùng Hoa Điện nhưng thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản không xông vào được." Tuyên Võ nói.
Lâu Duẫn nặng nề nhắm mắt lại, vậy thì chỉ có thể chờ.
Lâu Dật không thể tránh mãi ở Trùng Hoa Điện, muộn nhất là giờ lên triều ngày mai hắn sẽ hiện thân, nhưng hiện tại với Lâu Duẫn mà nói, mỗi thời mỗi khắc đều là dày vò, hắn không biết Liễu Ngân Tuyết đang ở đâu thì trước sau không thể yên tâm.
Lòng hắn dâng trào, nhấc chân bay ra ngoài cung.
Tuyên Võ đứng nhìn bóng lưng Lâu Duẫn bay xa, bóng đêm tối tăm bao phủ hắn, bên tai hắn mơ hồ nghe được tiếng người kêu khản giọng, không biết qua bao lâu bỗng nhiên có tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc truyền ra, trái tim Tuyên Võ hung hăng chấn động, đôi tay đang nắm chặt bỗng dưng buông ra.
Ngay sau đó bên tai liền truyền thanh âm phấn chấn của cô cô, nàng hô lớn: "Nương nương sinh rồi, là một hoàng thái tôn, là hoàng thái tôn, chúc mừng nương nương, chúc mừng Thái tử điện hạ!"
Tin Lạc Âm Phàm sinh hoàng thái tôn truyền tới Trùng Hoa Điện nhưng mọi người trong điện không cao hứng nổi, Lâu Dật mưu phản khiến cho Thái hậu hoàn toàn mất đi niềm vui khi Lạc Âm Phàm sinh con.
Hoàng thượng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Tiêu quý phi càng không thể vui mừng, tương lai như thế nào ai cũng không thể đoán trước, hiện giờ bọn họ đều đang như đi trên dây, tiền đồ chưa biết, ai mà cao hứng nổi.
Nhưng tin vừa truyền tới, Lâu Dật bỗng nhiên quỳ trước mặt Thái hậu, dập đầu nói: "Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, không thể thống trị triều chính, Thành vương và Hoàng hậu mưu phản, một người đã chết, một người đang bị giam giữ, nước không thể một ngày không vua, đợi ngày mai lâm triều, tôn nhi sẽ bắt đầu chấp chính, mong Hoàng tổ mẫu phù trợ tôn nhi một tay."
Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: "Không bằng ngươi một đao giết luôn ai gia đi?"
"Tôn nhi không dám, tôn nhi biết Hoàng tổ mẫu đại nghĩa, không thèm để ý sinh tử, nhưng người cũng phải vì phụ hoàng, vì Hoàng hậu, vì các vị công chúa cùng hoàng tử mà suy nghĩ, bọn họ còn đang chờ Hoàng tổ mẫu phù trợ đó," Lâu Dật dập đầu nói, "Thỉnh Hoàng tổ mẫu vất vả."
Thái hậu tức giận đến cả người phát run: "Nghịch tử!"
Tiêu quý phi thở dài: "Thái hậu nương nương, Thái tử làm như vậy cũng vì không còn cách nào khác, Thái tử là trữ quân, Hoàng thượng lại muốn nâng đỡ Thành vương thượng vị, này không phải là gây thù chuốc oán cho Thái tử sao? Nếu tương lai Thành vương thượng vị thì chẳng phải Thái tử là người chịu uy hiếp lớn nhất sao, các người đều đang ép Thái tử, Thái tử cũng không thể ngồi chờ chết."
Thái hậu nghe không lọt tai nửa chữ của Tiêu quý phi, nữ nhân này có thể nói trắng thành đen, trực tiếp đem râu ông nọ cắm cằm bà kia, nói chuyện không nghe nổi.
Nhưng bà biết rõ Lâu Dật nói được làm được, nếu bà không làm theo lời Lâu Dật thì chỉ sợ Hoàng hậu cùng các hoàng tử, công chúa khó bảo toàn tính mạng.
Nhưng điều Thái hậu lo nhất hiện tại chính là Hoàng thượng trúng độc.
Ánh mắt lão nhân gia ánh mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hoàng thượng, Tiêu quý phi dường như nhìn ra bà đang lo lắng điều gì, cười nói: "Thái hậu đừng lo, Hoàng thượng trúng độc không nặng, độc này chỉ làm Hoàng thượng ngủ mấy ngày mấy đêm mà thôi, không chết được."
Thái hậu tức giận đến cực điểm, đột nhiên trở tay tát thẳng lên mặt Tiêu quý phi một cái.
Tiêu quý phi đột nhiên ăn tát, dùng tay ôm mặt, hít vào mấy hơi, Lâu Dật nhìn mà đau lòng nhưng vẫn phải lắc lắc đầu với Tiêu quý phi, Tiêu quý phi nói: "Dù sao bà cũng là Hoàng tổ mẫu của Thái tử, một cái tát này, ta nhịn."
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hôm sau khi lâm triều, gió nổi mây phun, Thái hậu trên triều tuyên bố Thành vương cùng Hoàng hậu mưu phản, độc sát Hoàng thượng, Thái tử và thống lĩnh Cấm quân liên thủ kháng địch, đã bắn chết Thành vương, giam cầm Hoàng hậu, hiện giờ Hoàng thượng còn hôn mê bất tỉnh nên từ hôm nay Thái tử sẽ tự mình chấp chính.
Có người tán đồng và đương nhiên cũng có người phản đối, đối với những người phản đối quá mạnh mẽ, Lâu Dật liền sai người trực tiếp chém đầu tại chỗ để răn đe cảnh cáo, tàn nhẫn xử lý vài người xong triều đình rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Tả tướng Lạc Hồng dẫn đầu quỳ xuống hành lễ với Lâu Dật.
Lúc này Hữu tướng Thẩm Tùng Lâm mới dẫn theo các quan lại hành lễ theo, triều đình miễn cưỡng ổn định trở lại, nhưng ổn định cũng chỉ là mặt ngoài và tạm thời, ngay khi Lâu Dật chuẩn bị tuyên bố bãi triều thì bên ngoài có người vội vàng xông vào.
Người tới mặc áo giáp, quỳ rạp xuống đất bẩm báo với Lâu Dật: "Quân Tư Châu đã đánh bại thành Thanh Sơn, hiện tại đang hướng vào hoàng thành."
Lời này vừa nói ra, cả điện ồ lên, có một võ tướng ngay thẳng đứng ra nói lên nghi ngờ: "Điện hạ, từ Biện Kinh đến Tư Châu roi thúc ngựa quất cũng mất hơn nửa ngày đường, Thành vương có thể thống lĩnh quân Tư Châu tấn công hoàng thành nghĩa là chiều hôm qua đã ra khỏi thành, nếu Hoàng hậu cố ý độc sát Hoàng thượng, vậy sao Thành vương chiều qua lại rời thành? Điều này không hợp với lẽ thường!"
Ai cũng biết là không hợp lẽ thường nhưng trực tiếp đứng ra nói thì không ai dám, mấy câu này người biết tính toán sẽ không bao giờ nói ra.
Có người xông vào kéo võ tướng kia xuống, võ tướng vẻ mặt còn ngu ngơ: "Sao vậy, ta nói không đúng sao?"
Mọi người: "......"
Lâu Dật giờ phút này cũng chẳng còn tâm trí đâu quan tâm võ tướng kia đang nói gì, hắn phân phó: "Cường địch bên ngoài có ý đồ vây công thành Biện Kinh, hạ mệnh phong tỏa hoàng cung, không chuẩn cho bất luận kẻ nào ra vào."
Đây là nhốt toàn bộ văn võ bá quan trong cung, rất nhiều đại thần lộ vẻ hoảng sợ, Lâu Dật cũng chẳng để ý, xoay người rời khỏi đại điện, đi đến Ngự Thư Phòng thương nghị với thống lĩnh Cấm quân về cách đối phó với quân Tư Châu.
Quân Tư Châu là quân kỵ binh mạnh nhất do một tay lão Vương gia rèn giũa ra, muốn đối địch cần trọng chỉnh quân đội, nếu không năm vạn Cấm quân hoàng thành căn bản không thể đánh với quân Tư Châu một trận. Lâu Dật đau đầu, chỉ cảm thấy loạn trong giặc ngoài.
Mà lúc này tại hẻm Minh Nguyệt.
Hẻm Minh Nguyệt có một ám lao rất lớn, trước kia được dùng là nơi giam giữ phản đồ của Trích Tinh Lâu, sau khi Trích Tinh Lâu bị đốt, nhóm sát thủ liền dần dần tụ lại ở hẻm Minh Nguyệt, hiện tại trong ám lao đã tụ tập 138 người của Trích Tinh Lâu, ba mươi người khác trước đó đã được Mạnh Vọng Ngôn cử đi bảo hộ Thành vương. Hoàng thành thế cục hỗn loạn nhưng chưa ai biết ý Lâu Duẫn thế nào, Mạnh Vọng Ngôn nhất thời cũng không dám vọng động, đợi chỉ thị của Lâu Duẫn, Tô Lưu Vận đứng dựa vào tường, hỏi Mạnh Vọng Ngôn: "Không phải ngươi vẫn luôn lưu ý động tĩnh của hoàng cung sao? Sao không phát hiện dị thường?"
"Không phải ngươi không biết, từ khi lâu chủ bắt đầu nhúng tay vào việc triều đình, Hoàng thượng liền cảnh giác Trích Tinh Lâu chúng ta, những người Trích Tinh Lâu sắp xếp trong hoàng cung đều bị Hoàng thượng đuổi hết, không có tai mắt thì ta có lưu ý động tĩnh hoàng cung cũng lưu được mấy phần?" Mạnh Vọng Ngôn lạnh giọng.
"Thành vương có làm phản hay không ta không biết, nhưng lâu chủ tuyệt đối sẽ không làm phản, chức trách của chúng ta vốn cũng chỉ là bảo hộ an nguy cho người hoàng thất, nhưng từ khi lâu chủ đi theo Thành vương, Hoàng thượng sợ chúng ta gây bất lợi cho hoàng thất nên đá chúng ta ra ngoài, kết quả thế nào? Thành vương với lâu chủ còn chưa có động tĩnh gì thì Thái tử đã làm phản trước, Hoàng thượng khác gì tự mang đá đập vào chân mình không?"
Triều đình phân tranh, xưa nay Tô Lưu Vận lười quản, nàng cũng chẳng hiểu, nàng chỉ biết bảo hộ người khác và giết người.
Liễu Ngân Tuyết vào cung, theo đúng quy củ nàng không được đi theo nên đứng ngoài cung chờ, nhưng tới giờ ước định cũng không thấy Liễu Ngân Tuyết ra, Tô Lưu Vận liền biết đã xảy ra chuyện.
Lâu Dật tạo phản, đương nhiên sẽ muốn bắt Liễu Ngân Tuyết, nếu Liễu Ngân Tuyết chết đi......
Trong lòng Tô Lưu Vận nhanh chóng tính toán, nếu Liễu Ngân Tuyết chết đi thì Kỳ vương phủ sẽ không có Kỳ vương phi nữa, Lâu Duẫn cũng sẽ không có thê tử nữa, bên người hắn sẽ không có nữ nhân khác nữa, ý nghĩ này khiến tâm Tô Lưu Vận nhảy lên.
Toàn bộ lưng Tô Lưu Vận đều dán trên bức tường phía sau, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng truyền ra toàn bộ cơ thể khiến nàng bình tĩnh hơn, nhưng ý nghĩ trong lòng không hề tiêu tán, ngược lại càng thêm cường thịnh và kiên định.
Phía trước có gió mạnh xẹt qua, Tô Lưu Vận ngẩng đầu, trước mặt đã xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Hắn khoác áo choàng có mũ trùm kín đầu, đeo mặt nạ chỉ hở ra đôi mắt, Tô Lưu Vận không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng có thể cảm nhận được kệ khí mãnh liệt phát ra từ hắn.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu nói với người mới tới: "Lâu chủ."
Lâu Duẫn tháo mặt nạ, kéo mũ áo xuống, ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình, hắn nói: "Mạnh Vọng Ngôn, đợi Thành vương dẫn quân Tư Châu công thành thì ngươi mang theo một trăm người Trích Tinh Lâu tới cửa thành yểm trợ Thành vương phá cửa thành."
Mạnh Vọng Ngôn cúi đầu đáp: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Độc Lang Trung, ngươi đi cùng Mạnh Vọng Ngôn, Hoàng thượng trúng độc, khi Thành vương đánh vào hoàng cung, ngươi phải nhanh chóng nhập cung giải độc cho Hoàng thượng."
Độc Lang Trung chắp tay nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Tô Lưu Vận, ngươi lĩnh số nhân thủ còn lại, chia ra ẩn núp ở hoàng cung và các cửa thành, giám sát chặt chẽ hướng đi của Lâu Dật và Tiêu quý phi, nếu bọn chúng chạy ra khỏi cung, không cần ngăn trở, theo dõi đường đi của chúng rồi báo ngay cho ta." Lâu Duẫn nói.
Tô Lưu Vận hiểu dụng ý của Lâu Duẫn, khi chạy trốn Lâu Dật chắc chắn sẽ mang theo Liễu Ngân Tuyết, lấy nàng ta làm bùa hộ mệnh, Lâu Duẫn muốn mượn kế này để tìm Liễu Ngân Tuyết, cứu nàng ta ra.
Đây vốn là chuyện Lâu Duẫn nên làm nhưng Tô Lưu Vận lại hy vọng Lâu Duẫn sẽ không đi cứu nàng ta.
Nếu không còn Liễu Ngân Tuyết, nữ tử bên cạnh Lâu Duẫn sẽ chỉ còn lại mình Tô Lưu Vận nàng, nàng muốn được làm tri kỉ bên cạnh hắn, giúp hắn đời này kiếp này không phải cô độc, ý nghĩ này làm trái tim Tô Lưu Vận run lên, nàng gắt gao đè nặng, trầm giọng đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Bách tính thành Biện Kinh hỗn loạn, Cấm quân tận diệt Thành vương phủ, vây hãm Kỳ vương phủ, phủ đệ của những đại thân có qua lại với Thành vương đều gặp họa, Thành vương phi mang theo hài tử chạy trốn, Thành vương thì chẳng biết đi đâu.
Lâu Dật truyền tin Thành vương mưu sát Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng thượng còn đang hôn mê bất tỉnh, bên ngoài có quân Tư Châu đột kích, thành Biện Kinh nguy rồi, năm vạn Cấm quân trong thành thề sống chết ngăn cản quân tạo phản, bảo toàn an nguy cho hoàng thành.
Nhà nào cũng đóng chặt cửa, tối ngày hôm đó, Thành vương suất lĩnh quân Tư Châu bắt đầu công thành, tiếng đao kiếm chát chúa vang lên tứ phía, trong hoàng cung, Lâu Dật đang sứt đầu mẻ trán đi tới đi lui.
Hắn tính sai một nước cờ, chỉ đúng một nước cờ.
Đương nhiên hắn biết Kỳ vương lệnh có tác dụng hiệu triệu tam quân, nhưng đó là Kỳ vương lệnh trong tay lão Vương gia, mọi người đều cho rằng từ khi Lâu Duẫn kế thừa Kỳ vương lệnh thì tấm lệnh bài này đã giảm phân nửa tác dụng, căn bản không đủ để hiệu triệu tam quân.
Cuối cùng nước cờ bắt Liễu Ngân Tuyết lại chẳng có tác dụng.
Hắn đã tính toán tốt, bắt Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn ắt hẳn sẽ không dám rời thành Biện kinh đi cầu viện, nhưng hắn lại không ngờ Lâu Duẫn mang Kỳ vương lệnh giao cho Lâu Tông, càng không ngờ được rằng Lâu Tông thế mà thật sự có thể điều động quân Tư Châu.
Quả thực đáng giận.
Tiêu quý phi sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đến run bần bật, hỏi Lâu Dật: "Cấm quân có thể địch lại quân Tư Châu không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT