Liễu Ngân Tuyết nhìn bàn tay đầy mồ hôi của hắn, ngón tay thon dài cứng rắn, giống như có thể vì nàng mà khai ra một khoảng trời, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Trừ bỏ Lâu Dật, ta cũng không nghĩ ra ai khác."

"Vậy nàng cảm thấy nên làm thế nào?"

"Thái tử có thù oán với chúng ta, hắn phái người giết chúng ta cũng không có gì bất ngờ, nhất là mọi người đều cho rằng ta là người hại chết hài tử chưa chào đời của hắn, vậy nên trực tiếp cáo trạng Thái tử, dù chúng ta có chứng cứ hay không thì cũng không phải lựa chọn tốt nhất."

"Vậy nàng cho rằng lựa chọn nào là tốt nhất."

Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ: "Giá họa cho Lâu Tông."

Lâu Duẫn cười.

Liễu Ngân Tuyết đợi một lúc vẫn không thấy hắn đáp lại, vừa quay đầu thì thấy Lâu Duẫn đang cười, cặp mặt đào hoa chăm chút nhìn nàng không rõ nguyên do.

"Chàng cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?", Liễu Ngân Tuyết đổi cách xưng hô. Rốt cuộc cũng là người bất chấp nguy hiểm bảo hộ cho nàng, nàng không thể quá lạnh lùng.

"Người ta đều nói Liễu Ngân Tuyết thông tuệ hơn người, đúng là họ đã không lừa ta."

Liễu Ngân Tuyết cười cười, không nói thêm.

Ý cười trên mặt Lâu Duẫn càng sâu hơn, đầu ngón tay hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay Liễu Ngân Tuyết: "Nàng đừng lo, bọn chúng một kích không thành, không dám đuổi tới biệt viện đâu, nếu không chính là tự mình tìm đường chết."

"Vì sao?"

"Vì sẽ kinh động đến người Trích Tinh Lâu người, hiện tại người Trích Tinh Lâu đã trên đường tới đây, bọn chúng không chỉ không dám xông vào biệt viện mà chắc hẳn là nhặt xác cũng không dám." Mắt Lâu Duẫn hiện lên sát khí lạnh băng.

Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến pháo tín hiệu Mệnh Nguyệt đã phóng đi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Không có người đuổi giết thì tốt, nếu không sẽ khó tránh khỏi người vô tội tại Tây Sơn biệt viện phải chịu liên lụy, không chừng còn bỏ mạng.

Mệnh Nguyệt đã khâu xong miệng vết thương cho Lâu Duẫn, hắn rắc một lượt thuốc bột nữa lên mới miễn cưỡng cầm máu được, Mệnh Nguyệt đang muốn dùng băng vải băng lại vết thương thì nghe Liễu Ngân Tuyết nói: "Từ từ, ngươi định cứ như vậy băng miệng vết thương vào sao?"

Mệnh Nguyệt lui sang bên cạnh: "Vậy nhờ Vương phi xử lý nốt."

Liễu Ngân Tuyết xem xét cả người Lâu Duẫn hỗn độn bẩn thỉu, nàng là người ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm gội không nói, cũng căn bản không thể chịu đựng người bên cạnh dơ hề hề, đặc biệt là người này còn ở trong phòng nàng, nàng xua xua tay với Mệnh Nguyệt, nói: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta làm."

Liễu Ngân Tuyết bảo Dương mama mang nước ấm vào rồi gọi Lai Bảo và Lai Phúc tiến vào hầu hạ: "Các ngươi lau người sạch sẽ rồi gội đầu cho Vương gia đi, trên người toàn bụi bẩn máu huyết như thế, sao có thể thoải mái?"

Lai Phúc cùng Lai Bảo liếc nhau, Lai Phúc nói: "Vương phi, bọn nô tài đều là thô nhân, thương thế trên người Vương gia nghiêm trọng như vậy, bọn nô tài tay chân thô sử, sợ động đến vết thương trên người Vương gia, khiến thương thế càng thêm nặng."

"Đúng vậy Vương phi, bọn nô tài ngày thường cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt như chuẩn bị nước tắm rửa chân, đưa cơm nước cho Vương gia, chứ những việc tinh tế thế này bọn nô tài thật sự làm không được ạ." Lai Bảo mặt đầy ưu sầu nói thêm.

"Vậy các ngươi muốn ta làm sao?" Liễu Ngân Tuyết trầm mi.

Lai Phúc cùng Lai Bảo hai đầu gối mềm nhũn, đồng thời quỳ xuống, dập đầu: "Vương phi, Vương gia liền vất vả người chiếu cố ạ."

Liễu Ngân Tuyết: "...... Ra ngoài đi."

Lai Phúc với Lai Bảo vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, ra tới cửa, hai người đồng thời nhìn Lâu Duẫn nháy nháy mắt, ngón tay Lâu Duẫn nhẹ giật giật, ra hiệu cho bọn họ nhanh rời đi, Lai Phúc với Lai Bảo nhìn nhau cười, một bộ cấu kết với nhau làm việc xấu rời đi.

Đợi mọi người ra khỏi phòng hết, Liễu Ngân Tuyết liền duỗi tay cởi xiêm y trên người Lâu Duẫn.

Nàng cảm thấy bản thân như tự bê đá đập vào chân mình, sớm biết vậy thì nàng đã mặc kệ, nhưng nghĩ lại vết thương trên người Lâu Duẫn cũng một phần là do nàng nên nàng không bỏ mặc được, lương tâm nàng không cho phép.

Da hắn trắng hơn nam tử bình thường một chút, cả người toàn là vết máu, những vết máu dính khắp làn da trắng nõn của hắn, nhìn lại càng thêm chói mắt, Liễu Ngân Tuyết dùng khăn thấm nước ấm, đứng trước mặt Lâu Duẫn nói: "Nhắm mắt."

Lâu Duẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Liễu Ngân Tuyết cẩn thận lau mặt hắn ba lần, nàng là người cực kỳ cẩn thận, khi lau người cho Lâu Duẫn cũng rất kĩ càng, nước ấm cũng có tới ba chậu, dùng ba chiếc khăn khác nhau, nàng còn tỉ mỉ tránh miệng vết thương, qua một lúc nàng đã lau mặt và thân trên của Lâu Duẫn sạch sẽ.

Cũng may máu đã ngừng chảy, nếu không thì lau thế nào cũng không sạch nổi.

Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có tiếng Liễu Ngân Tuyết vội vàng đi qua đi lại, Lâu Duẫn để trần phần thân trên khiến nàng có chút xấu hổ, cố tìm đề tài để nói: "Thuốc bột cầm máu này hiệu quả cũng khá tốt."

"Thuốc của Độc Lang Trung đưa, hiệu quả đương nhiên là tốt rồi."

Liễu Ngân Tuyết đã lau khô nửa thân trên cho hắn, chuẩn bị băng miệng vết thương cho hắn, nàng cầm băng vải hỏi Lâu Duẫn: "Cứ băng kín miệng vết thương lại là được đúng không?"

Lâu Duẫn gật đầu.

Băng miệng vết thương cũng không khó, ban đầu Liễu Ngân Tuyết không biết làm thế nào nhưng sau khi được Lâu Duẫn chỉ vài câu, nàng nháy mắt đã hiểu, băng vết thương cho hắn xong, Liễu Ngân Tuyết đỡ hắn nằm lên trường kỷ, mang thùng nước lại gội đầu cho hắn.

Gội đầu không phải chuyện gì khó, nhưng nàng cũng chưa từng hầu hạ ai bao giờ, khó tránh khỏi tay chân có chút vụng về, hơi lơ đãng là sẽ làm xước da đầu Lâu Duẫn nhưng hắn vẫn cố chịu đau, không rên tiếng nào.

Hắn cảm nhận từng đầu ngón tay Liễu Ngân Tuyết lùa trong kẽ tóc, cảm giác thực thoải mái, hắn nhắm mắt lại, nghĩ cứ thoải mái như vậy đến tận ngày thiên hoang địa lão cũng tốt.

Liễu Ngân Tuyết gội đầu cho hắn xong, dùng khăn cuốn tóc lại rồi đỡ hắn ngồi dậy, rồi sau đó đứng đằng sau lau tóc cho hắn, làm xong, nàng liền ra ngoài gọi Lai Phúc với Lai Bảo tiến vào hầu hạ Lâu Duẫn rửa chân.

Lâu Duẫn có chút tiếc nuối, sao nửa thân dưới lại phải gọi hai nô tài vào hầu hạ chứ?

Hắn vẫn thích Liễu Ngân Tuyết làm hơn, mỗi khi đầu ngón tay non mịn kia lướt trên cơ thể hắn sẽ mang lại cảm giác tê dại cùng dày vò, vừa sung sướng vừa thống khổ, tựa như vô số đêm trước đây khi hắn ôm nàng ngủ.

Đợi Lai Phúc với Lai Bảo vào phòng, Liễu Ngân Tuyết liền ra ngoài, tự mình đi tắm.

Người nàng đầy mùi máu tươi, thật sự khó ngửi, có thể chịu đến bây giờ đã là cực hạn, chờ nàng thu thập chỉnh tề xong thì Độc Lang Trung cũng vừa tới, hắn đang xử lý miệng vết thương lần hai cho Lâu Duẫn.

Khi Liễu Ngân Tuyết đi vào, Lâu Duẫn đang nói chuyện với Độc Lang Trung.

"Thi thể sát thủ đừng động vào, cứ lưu lại ở đó, để bọn chúng nhìn vào mà biết chớ phạm sai lầm," Lâu Duẫn nói, "Mà những thi thể đó cũng còn tác dụng lớn."

Liễu Ngân Tuyết: "Chàng định lợi dụng chúng thế nào?"

"Đến lúc đó nàng sẽ biết." Lâu Duẫn nói.

Liễu Ngân Tuyết lại hỏi: "Chúng ta khi nào hồi phủ?"

Lâu Duẫn áy náy nhìn nàng: "Lần này mang nàng đi chơi chưa tận hứng, ta bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy, lần ám sát này là chuyện trọng đại nên chúng ta bây giờ cần hồi phủ luôn."

"Nhưng trên người chàng còn thương thế......"

"Không đáng ngại, không trí mạng thì đều là vết thương nhỏ mà thôi, băng lại là được, huống hồ còn có Độc Lang Trung ở đây, không có việc gì đâu."

"Vậy để ta đi an bài xe ngựa." Liễu Ngân Tuyết xoay người đi ra ngoài.

Độc Lang Trung kéo ghế ngồi xuống cạnh Lâu Duẫn, trên mặt tràn ra vẻ khó tin, hắn nói: "Lâu chủ, ba mươi tư tên sát thủ, tuy đều là cao thủ nhưng cũng không đến mức khiến lâu chủ bị thương nghiêm trọng như thế chứ? Huống hồ bên người lâu chủ còn có Mệnh Nguyệt âm thầm bảo hộ, cả hai đều là cao thủ lấy một địch trăm, lẽ nào lâu chủ đang dùng... khổ nhục kế?"

Lâu Duẫn thờ ờ liếc nhìn Độc Lang Trung: "Nếu ta không bị thương thì sao có thể khiến Hoàng thượng tức giận? Đã quyết làm thì phải làm cho tới, để cho Hoàng thượng thật tâm thất vọng với Lâu Dật. Nhưng mà ngươi nói cũng không sai, tuy rằng không phải nguyên nhân chủ yếu nhưng rốt cuộc ta cũng có tâm tư kia."

Độc Lang Trung nháy mắt minh bạch, thật đúng là có ý khổ nhục kế, hắn âm thầm cảm thán, để được Liễu Ngân Tuyết thương tiếc mà để bản thân trọng thương như vậy, người này có phải điên rồi không?

"Lâu chủ, người hà tất phải vậy?"

"Ngươi không hiểu," Lâu Duẫn bất đắc dĩ cười, "Nàng đau lòng thì dù ta chết cũng đáng."

Độc Lang Trung cả kinh, hắn cảm thấy Lâu Duẫn thật sự là điên rồi, nhưng hắn không đành lòng nói cho Lâu Duẫn biết, Liễu Ngân Tuyết vốn là người mềm lòng, kể cả tiểu miêu tiểu cầu bị thương thì nàng cũng sẽ quan tâm, huống chi hắn một cái người sống sờ sờ.

Mà người này trên danh nghĩa còn là trượng phu của nàng.

Độc Lang Trung bỗng nhiên cảm thấy, Lâu Duẫn có điểm đáng thương, sớm biết có hôm nay, hà tất lúc trước phải vậy.

Liễu Ngân Tuyết nhanh chóng an bài xe ngựa trở về, về đến vương phủ, Lâu Duẫn xuống xe ngựa ở cửa Thùy Hoa rồi đỡ Liễu Ngân Tuyết xuống, xoa xoa đầu nàng: "Hôm nay mệt mỏi rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại không cần nghĩ nữa, cứ giao cho ta."

"Chàng muốn vào cung à?"

Lâu Duẫn nhịn không được cười, thê tử hắn thật sự là thông tuệ vô song, hắn nói: "Chúng ta một đường trở về đều bị người khác theo dõi, bây giờ tiến cung là thời cơ tốt nhất, bỏ lỡ thì không nên chuyện."

Liễu Ngân Tuyết lo lắng nói: "Những trên người chàng còn có thương tích."

"Không có việc gì, đừng lo lắng, ta sẽ về sớm." Lâu Duẫn xoay người lên xe ngựa.

Liễu Ngân Tuyết nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, nghĩ đến thương thế trên người Lâu Duẫn, nàng bỗng nhiên thấy lòng nặng trĩu, nàng là người từng bị thương nên biết nó đau đớn đến mức nào, Lâu Duẫn lại kiên cường như vậy, hắn dù sao cũng chỉ là con người.

Là người thì đều biết đau, hắn không phải không biết đau mà chỉ là khả năng chịu đựng mạnh hơn người khác mà thôi.

Gió thổi qua, thổi bay vạt áo của nàng, Lạc Nhạn nhẹ giọng nhắc nhở: "Vương phi, gió lớn, vào nhà đi ạ."

Liễu Ngân Tuyết gật đầu.

Lâu Duẫn xuống xe ngựa ở Sùng Dương Môn, đi theo thái giám tới Ngự Thư Phòng, Hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ chờ hắn, Lâu Duẫn tiến vào, hơi xốc vạt áo quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi, nghe nói ngươi muốn gặp trẫm, có việc gì vậy?" Hoàng thượng vừa lật tấu chương vừa hỏi hắn.

Lâu Duẫn không đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài, hai tay dâng lên đỉnh đầu, nói: "Hoàng thượng, hôm nay vi thần với Ngân Tuyết đi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi Tây Sơn thì bị ám sát, đây là lệnh bài lục được trên người thích khách, thỉnh Hoàng thượng xem qua."

Thái giám tiến lên cầm lệnh bài chuyển cho Hoàng thượng, Hoàng thượng rũ mi, thấy trên lệnh bài có một chữ "Thành", không có biểu tình gì, đặt lệnh bài trên bàn rồi hỏi Lâu Duẫn: "Có bị thương không?"

Lâu Duẫn mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị trọng thương, Hoàng thượng cảm thấy mình đã hỏi thừa, hỏi lại: "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

"Bị ăn một đao trên vai ạ, không nguy hiểm đến tính mạng, Ngân Tuyết cũng không sao, đa tạ Hoàng thượng quan tâm." Lâu Duẫn dập đầu nói, hắn hơi vặn eo, động đến miệng vết thương trên người, nháy mắt máu đã tràn ra, thấm đỏ xiêm y tuyết trắng của hắn.

Hoàng thượng đứng dậy, tự tay đỡ Lâu Duẫn dậy: "Trên người có thương tích còn quỳ làm gì, Cao Kỳ, mang ghế đến cho Kỳ vương."

Lâu Duẫn tạ ân, ngồi xuống: "Độc Lang Trung đã xử lý thương thế cho vi thần, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà chuyện này nghiêm trọng, vi thần khó bình tĩnh được nên mới vội đến gặp Hoàng thượng luôn ạ."

Hoàng thượng cầm khối lệnh bài kia, lật qua lật lại rồi mới nói: "Đúng là lệnh bài của Thành vương, lần ám sát này là do Thành vương an bài sao? Đối phương có bao nhiêu người? Có thể làm ngươi bị thương như vậy, chắc đều là cao thủ."

"Ba mươi tư tên tất cả ạ, lúc ấy Ngân Tuyết đang ở cạnh, vì bảo hộ Ngân Tuyết, vi thần phân tâm nên mới không cẩn thận ăn một đao, còn có phải Thành vương an bài không thì vi thần cũng không rõ lắm, những thích khách đó đều đã chết, có lẽ có thể tra ra thân phận bọn chúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play