Chủ nhiệm lớp vừa thốt lên xong, Lục Quy Lan tâm lập tức lạnh.

Quả đào, những Omega truy đuổi nàng có nói qua, tin tức tố của nàng chính là hương mật đào ngọt ngào mê người.

Trách không được lớp trưởng biểu hiện kỳ quái như vậy.

Lớp trưởng nhất định nghe thấy được tin tức tố, hơn nữa rõ ràng biết tin tức tố đến từ chính nàng.

Lục Quy Lan tạm thời không nghĩ ra vì sao tin tức tố sẽ theo nàng cùng đến đây, cũng không nghĩ ra được người ở thế giới song tính vì cái gì có thể ngửi được tin tức tố, còn sẽ bị ảnh hưởng.

Nàng mỗi ngày ngồi ở đây học tập, bọn học sinh cùng lớp sớm muộn gì sẽ phát hiện nơi phát ra hương khí, cho nên hiện tại vấn đề quan trọng nhất cũng cần thiết giải quyết nhất chính là về sau làm thế nào tránh né đám người bị tin tức tố ảnh hưởng cuồng nhiệt này, bằng không xuyên qua đến đây cùng ở thế giới ABO có cái gì khác nhau?

Lục Quy Lan thường xuyên nghĩ chính mình nếu không phải xã khủng, bằng vào tin tức tố lực ảnh hưởng, nói không chừng sẽ trở thành một tên Alpha hải vương lang thang, nhưng mà trên thực tế thuộc tính xã khủng làm nàng căn bản vô pháp hoàn toàn thích được Omega.

Lục Quy Lan đáy mắt u buồn sương mù càng sâu, nàng hơi rũ xuống lông mi, ngơ ngẩn mà nhìn đầu ngón tay thon, màu hồng nhạt trên móng tay đã biến mất, đầu ngón tay cũng lạnh giống tim nàng.

Chủ nhiệm lớp nhìn Lục Quy Lan, Lục Quy Lan sắc mặt tái nhợt, trên mặt u buồn thần sắc càng nặng, ngồi ở chỗ kia, làm tâm người cũng hận không thể cùng nhau đi theo lưu tại chỗ đó.

Chủ nhiệm lớp phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình đang đi hướng về Lục Quy Lan.

Nhưng giữa đường bị lớp trưởng bắt lại ống tay áo.

"Lưu lão sư, ta có lời muốn nói riêng với ngài." Lớp trưởng đứng lên nói.

Chủ nhiệm lớp lại nhìn thoáng qua Lục Quy Lan, gật gật đầu, "Được, lại đây đi."

Hai người đi ra bên ngoài phòng học nói chuyện.

Lớp trưởng cẩn thận mà đóng cửa lại, nói khẽ với chủ nhiệm lớp, "Lưu lão sư, mùi hương mà ngài nói vừa rồi, ta biết là từ đâu tới, đó là mùi hương trên người Lục Quy Lan, Lục Quy Lan hẳn là phun nước hoa, xin ngài không cần trách móc nàng nặng nề, nàng là tâm tình không tốt, nhất thời không chú ý mới có thể trái với nội quy trường học."

Lớp trưởng lấy hết can đảm nói xong, khẩn trương nhìn chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh, rồi sau đó ngữ khí ôn hòa nói: "Chuyện này ta đã biết. Lão sư nhìn ra tới Lục Quy Lan trạng thái xác thật không tốt lắm, ngươi về sau có thể giúp lão sư chú ý Lục Quy Lan nhiều hơn không? Đừng làm nàng luẩn quẩn trong lòng để rồi xảy ra chuyện không hay."

"Lão sư, không thành vấn đề!" Lớp trưởng giống như bắt được Thượng Phương Bảo Kiếm, vô cùng hưng phấn.

Lại có thêm lý do chính đáng để tiếp cận Lục Quy Lan, nàng đương nhiên hưng phấn.

Lục Quy Lan hiện tại cảm xúc cũng không kích động, chỉ có một loại rã rời quả nhiên như thế, bởi vậy trên người cũng không có lại tràn ra tin tức tố, trong không khí còn sót lại tin tức tố là nàng phía trước lưu lại, trừ bỏ lúc ban đầu ở phòng học mấy người kia, không có những người khác phát hiện mùi hương đến từ chính nàng.

Học sinh trong lớp ghé vào nhau nói chuyện, lẫn nhau dò hỏi nơi phát ra mùi hương, nhóm học sinh tới sớm kia làm như không biết, vẻ mặt mờ mịt.

Bọn họ cũng không muốn chia sẻ tin tức này —— càng ít người biết đến, càng ít người cùng bọn họ tranh đoạt Lục Quy Lan.

Lục Quy Lan tạm thời an toàn.

Chủ nhiệm cùng lớp trưởng nói xong trở vào lớp, chuông tan học vang lên, chủ nhiệm nói tiếng "Tan học", lập tức đi đến bên bàn Lục Quy Lan cùng Giang Miểu.

Đám học sinh cho rằng nàng là tới tìm Giang Miểu, chủ nhiệm lớp đối Giang Miểu thiên vị mọi người đều biết, nhưng mà làm bọn họ không nghĩ tới chính là, người mà chủ nhiệm lớp tìm thế nhưng là Lục Quy Lan - cái người trước giờ không hề có cảm giác tồn tại ở trong lớp.

"Quy Lan, nếu gặp được chuyện gì không thể giải quyết, nhất định phải cùng lão sư nói, liền tính lão sư giúp không được gì, cũng có thể cùng ngươi nghĩ cách." Chủ nhiệm lớp hòa ái mà nhìn Lục Quy Lan nói.

"Cảm ơn Lưu lão sư, ta không có chuyện gì." Lục Quy Lan mười ngón tay lạnh lẽo nắm lại với nhau, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, quạ hắc lông mi run rẩy chậm rãi rũ xuống, vẫn là không có can đảm cùng chủ nhiệm lớp đối diện.

Chủ nhiệm lớp khó xử mà nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không có phương tiện cùng lão sư nói, có thể tìm Giang Miểu, các ngươi là bạn cùng bàn, ngồi gần bên nhau, nói chuyện cũng phương tiện, Giang Miểu thiện lương lại thông minh, nói không chừng các ngươi có thể trở thành bạn tốt."

"......" Giang Miểu lãnh diễm ánh mắt cùng chủ nhiệm lớp đối diện, trầm mặc một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chủ nhiệm lớp còn muốn đi mở họp, thấy Giang Miểu đáp ứng rồi, đối Lục Quy Lan nói câu "Ta thập phần yên tâm Giang Miểu", vội vàng rời đi phòng học.

Lục Quy Lan bị chủ nhiệm lớp ngăn trở nãy giờ rốt cuộc lộ ra tới, người chung quanh tò mò xoay đầu, muốn biết Lục Quy Lan có chỗ nào có thể làm chủ nhiệm lớp kêu Giang Miểu chiếu cố, tầm mắt sôi nổi lướt qua Giang Miểu, dừng ở gương mặt Lục Quy Lan, tiếng nói chuyện xôn xao đột nhiên biến mất, trong phòng học an tĩnh châm rơi có thể nghe, qua đại khái hai ba giây mới khôi phục.

Lục Quy Lan phát hiện ánh mắt nóng lòng muốn thử của bọn họ, trong lòng phiền não, cho rằng bọn họ đã phát hiện tin tức tố đến từ chính nàng, không hề phát giác chính mình biểu diễn ra tới "tối tăm" có vấn đề.

Nhưng qua hai ba phút, trước sau không có người thật sự đi tới hướng nàng mở lời.

Lục Quy Lan trong lòng khó hiểu, dư quang thoáng nhìn gương mặt làm bài lạnh lùng của Giang Miểu, hiểu ra nguyên nhân làm bọn họ do dự không tới đây.

"Cảm ơn ngươi, Giang Miểu." Lục Quy Lan cảm kích nói.

Giang Miểu nghe vậy, ngòi bút tiếp tục lưu sướng mà viết, một ánh mắt cũng chưa cho nàng, lạnh lẽo nói: "Lục Quy Lan, chuyện đã đáp ứng Lưu lão sư ta sẽ làm được, ngươi tốt nhất có chuyện nói thẳng, ta không có thời gian cùng ngươi chơi cái gì trò chơi tri tâm tỷ tỷ."

Giang Miểu nói xong chờ Lục Quy Lan thẹn quá thành giận, lúc trước không phải không có người làm bộ vô tội tiếp cận nàng muốn cùng nàng làm bạn, cuối cùng đều bị nàng phát hiện đối phương có mục đích khác, không ai là ngoại lệ.

Mặc kệ Lục Quy Lan lần này muốn làm ra quỷ kế gì, nàng sẽ không lại mắc mưu bị lừa.

Lục Quy Lan thấy Giang Miểu như vậy cũng không chịu liếc nhìn nàng một cái, trong lòng đột nhiên dâng lên ý niệm càng ngày càng áp không được —— có lẽ nàng có thể nhiều cùng Giang Miểu ở bên nhau, để tránh né những bạn học cuồng nhiệt kia.

Giang Miểu là người duy nhất nàng gặp qua mà đối nàng xa cách, vô luận ở thế giới ABO hay là thế giới này.

Lục Quy Lan ở bên cạnh Giang Miểu có thể hoàn toàn thả lỏng lại.

Lục Quy Lan trong giọng nói mang theo chút ít hưng phấn nói: "Giang Miểu, ta giúp ngươi cùng nhau vẽ báo bảng đi."

Giang Miểu lạnh nhạt nghĩ: Hỗ trợ? Nàng là muốn quấy rối thì có, sau khi ta hoàn thành, nàng sẽ đem báo bảng làm cho lung tung rối loạn, làm Lưu lão sư cho rằng ta không đáng tín nhiệm. Nàng là muốn cướp đi Lưu lão sư vốn thích ta.

"Tùy ngươi." Giang Miểu tròng mắt hiện lên một tia lãnh quang.

Dù sao liền tính không có Lục Quy Lan cố tình tiếp cận, trong lớp những người khác cũng sẽ âm thầm quấy rối.

Lục Quy Lan hoặc là những người khác, đối nàng tới nói không có bất luận cái gì khác biệt.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, vật lý lão sư vừa rời đi, lớp 11-3 tức khắc bị tiếng ồn ào tràn ngập.

Nơi xa học sinh nhón mũi chân xem Lục Quy Lan, mấy tên nam sinh lẫn nhau xô đẩy đùa giỡn, trêu ghẹo nhau, gương mặt dâng lên thẹn thùng đỏ ửng, cuối cùng túm cánh tay chạy.

Các nữ sinh thì xem Lục Quy Lan một cách quang minh chính đại hơn nhiều, che lại hồng hồng gương mặt xem đến đôi mắt phát ra ánh sáng, có người lớn gan ý đồ đến tìm Lục Quy Lan nói chuyện, Giang Miểu vừa đứng lên, các nàng lập tức tắt lửa, tỉnh lại nhíu mày trừng Giang Miểu một cái, khó chịu mà xoay người rời đi phòng học.

Người cố chấp nhất đương thuộc lớp trưởng Hứa Mạt.

Phòng học dần dần trống không, chỉ còn lại ba người, Lục Quy Lan, Giang Miểu cùng Hứa Mạt.

Lục Quy Lan biết Giang Miểu phải dùng thời gian nghỉ trưa để vẽ, thấy Giang Miểu đứng dậy, nàng cũng lập tức đi theo đứng dậy, Giang Miểu đi lên bục giảng cầm phấn cùng đồ lau, đến sau bảng tin chuẩn bị vẽ.

Trong lúc này nàng không có cho Lục Quy Lan một ánh mắt, làm Lục Quy Lan rất là an tâm.

Lục Quy Lan chuẩn bị đi phía sau bảng tìm nàng, lại bị Hứa Mạt ngăn lại.

Hứa Mạt muốn kéo cánh tay Lục Quy Lan, Lục Quy Lan vội vàng lui ra một bước né tránh.

Lục Quy Lan sắc mặt trắng vài phần, nàng thực không thích cùng người khác có thân thể tiếp xúc.

Lục Quy Lan thoáng nhíu mày, mặt mày bị nhàn nhạt mây mù bao phủ, lộ ra vài phần ảm ảm khinh sầu.

Hứa Mạt trái tim không chịu khống mà nhảy loạn hai cái, lỗ tai đỏ, "Quy Lan, chúng ta cùng đi ăn trưa đi."

Lục Quy Lan nâng lên lông mi, nhìn về phía Giang Miểu ở mặt sau, "Ta đã nói với Giang Miểu là muốn giúp nàng vẽ bảng, ngươi đi ăn đi, không cần phải xen vào ta."

Sắc mặt Hứa Mạt biến đổi, cau mày quắc mắt mà xoay người chỉ vào Giang Miểu hỏi: "Nàng kêu ngươi hỗ trợ nhất định không có ý tốt, Quy Lan ngươi không cần bị vẻ ngoài của nàng lừa gạt! Có cái từ kêu mỹ nhân rắn rết, nói chính là Giang Miểu!"

Lục Quy Lan nhìn bóng dáng Giang Miểu, tóc màu hạt dẻ hơi cuốn dài cập vòng eo, đuôi tóc theo nàng eo thon đong đưa, nhợt nhạt vận luật lộ ra phong tình khác hẳn các học sinh khác, rất tốt đẹp.

Cũng rất chói mắt.

Hứa Mạt trong mắt xẹt qua một tia ghen ghét.

Lục Quy Lan giải thích nói: "Lớp trưởng, là ta chủ động yêu cầu giúp, chứ không liên quan gì đến nàng."

Hứa Mạt lại tận tình khuyên bảo Lục Quy Lan một hồi, Lục Quy Lan kiên trì lưu lại không chịu rời đi, Hứa Mạt không biết Giang Miểu rốt cuộc như thế nào mê hoặc Lục Quy Lan, chỉ phải vừa ganh vừa hận mà trừng mắt nhìn Giang Miểu, cuối cùng chấp nhận rời đi.

Giang Miểu ở phòng học mặt sau nhất tâm nhị dụng nghe xong toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy bọn họ thủ đoạn càng ngày càng cao minh, thế nhưng học được ở trước mặt nàng diễn kịch nhằm đạt được nàng tín nhiệm.

Hứa Mạt học tập so không lại nàng, loại này đường ngang ngõ tắt nhưng thật ra rất rành.

Lục Quy Lan đi tới, phát hiện Giang Miểu đã lau xong bảng đen, đang định dùng khăn lông ướt đem còn thừa phấn viết hôi lau khô.

Lục Quy Lan cao hơn Giang Miểu nửa đầu, nói: "Ta lau tiện hơn, giao cho ta đi."

Giang Miểu không tỏ ý kiến, cầm trong tay khăn lông ướt ném tới một bên trên bàn, Lục Quy Lan cầm lấy khăn lông còn không có kịp lo lắng mình sẽ bị Giang Miểu nhìn chằm chằm xem, Giang Miểu đã đưa lưng về phía nàng bắt đầu ở trên tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ.

Lục Quy Lan thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Lục Quy Lan nghiêm túc lau xong một lần, đã khô địa phương còn có màu trắng ấn ký.

Khăn lông cần được giặt sạch sẽ, nhưng nàng không biết phòng nước ở đâu.

Giang Miểu sẽ giúp nàng sao?

Lục Quy Lan có chút thấp thỏm mà xoay người, lại thấy phía sau trên mặt đất có đặt một xô nước sạch, bên cạnh Giang Miểu như cũ ở trên tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, đôi mắt Lục Quy Lan hơi lấp lánh sáng lên.

"Cảm ơn ngươi, Giang Miểu." Lục Quy Lan cao hứng đến quên duy trì nhân thiết "Tối tăm", trong giọng nói mang theo vui sướng.

Giang Miểu nghe được tiếng nói tràn ngập thiện ý nhu hòa, đại não có trong nháy mắt hoảng hốt, phục hồi tinh thần lại, ngòi bút đã lưu tới rồi bên ngoài giấy trắng.

Ở giữa giấy trắng đột ngột có một đường bút đen, là sản phẩm do nàng thất thần gây ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play