"Tiểu Thiên sao tai của con đỏ vậy?" Dì Lâm nhìn cậu ngượng ngùng phụ bưng thức ăn lên bàn.

"Chắc con bị cảm đó, lát uống chén canh nóng giải cảm là hết hà." An Thiên chóng chế chuyện bản thân bị Đỗ Minh nhìn rõ như một cuốn sách mà đỏ tía tai.

Hai người đã xong việc bếp núc của mình, đang chờ ông chủ khó tính đến dùng bửa.

"Cậu chủ, sau mặt của cậu cũng đỏ vậy, cậu bị cảm giống Tiểu Thiên rồi sao?" Dì Lâm cảm thấy sức đề khán của lứa trẻ bây giờ yếu thật, mới té xuống hồ mà đã đỏ mặt tía tai như vậy rồi.

"Chắc là vậy." Đỗ Minh lần đầu lúng túng như chính mình bị người ta bắt gian tại trận vậy.

"Vậy lát nhớ uống súp giải cảm." Dì Lâm chân thành lo lắng, đáp lại dì là cái gật đầu nhè nhẹ của Đỗ Minh.

Bàn ăn hiện giờ đã có ba người mang ba cảm súc nhưng chỉ riêng dì Lâm là vui vẻ thưởng thức món ăn, còn hai người kia ăn chậm rãi lâu lâu nhìn lén biểu cảm của người kia rồi cuối mặt ăn, cứ thế bửa cơm gia đình xem như trôi qua hơi mắc nghẹn với An Thiên và Đỗ Minh.

Hiện tại đã qua một tháng hè, Đỗ Minh cũng đã xử lý số liệu công ty gửi về cùng ngân sách chi tiêu cho hoạt động Marketing, vì chưa chính thức trở thành ngân viên công ty con hơn nữa chức vụ khi đảm nhận của Đỗ Minh đã là giảm đốc Marketing thì thông tin số liệu là cái anh cần phải nắm rõ.

An Thiên nhìn Đỗ Minh cả ngày bận rộn với công việc nhưng khuôn mặt lại điềm tĩnh, bình thản vô cùng, nhưng cái An Thiên thắc mắc chính làm sao không phải là nhân viên tập sự trước mà đùng cái là làm giám đốc, ông nội Đỗ quả không hổ là thương cháu, nội cái mác cháu trai chủ tịch cũng đủ cho Đỗ Minh xứng với cái danh giám đốc rồi.

"Cậu chủ, có Tam phu nhân đến tìm." Dì Lâm mang khuôn mặt lo lắng vào thông báo.

An Thiên đang in tài liệu cũng nhìn sang biểu cảm của Đỗ Minh, vẫn như vậy không hề có chút lo sợ, bàn tay gõ máy vẫn như lướt trên bàm phím.

"Để bà ta vào." nói xong Đỗ Minh cũng đứng lên đến bàn tiếp khách ngồi.

Tam phu nhân phong thái sang trọng bước vào, An Thiên là lần đầu được gặp vị phu nhân này ngoài đời, trước kia điều là người làm thay cho bà ta nhưng đúng là sắc nước hương trời, người đàn ông nào cũng muốn che chở, hèn gì Tam lão gia mê bà ta như điếu đỗ mà không đối hoài gì đến đứa con như Đỗ Minh.

"Cuối cùng cậu cũng ra mặt để tranh giành quy thừa kế" Tam phu nhân vào thẳng câu chuyện, gương mặt có phần hơi mất bình tỉnh, không còn nhã nhặn như trước.

"Bà nghĩ cách hạ độc kia của bà có thể hại tôi mãi sao?" Đỗ Minh cũng không chút che giấu.

"Tôi không ngờ nhị thiếu gia cậu đây còn có mánh khoé này để qua mặt tôi, có phải ngay từ đầu cậu chẳng bị trầm cảm gì cả, đó chỉ là kế hoạch để lấy lòng thương xót của Đỗ gia." Tam phu nhân cảm thấy ngay từ lúc bước chân vào Đỗ gia thì Đỗ Minh chính là vật cản đường di nhất nhưng lại được rất nhiều người bảo hộ làm bà không thể ra thẳng tay mà chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ mưu hại nhưng trái lại càng làm cậu ta được chú ý, quan tâm hơn.

An Thiên ở bên cạnh nghe xong mà khoé môi giật giật, nói Đỗ Minh không bị trầm cảm vậy ngày đầu tiên cậu bị đánh đến te tua, tuần đạp xe gửi thư không biết bao nhiêu, điều là diễn à, mọi chuyện cậu chủ điều biết cả những lần cậu nói xấu sau lưng cậu chủ nữa.

Đỗ Minh chỉ im lặng, sau đó đứng lên chỉ vào vườn hoa cẩm tú cầu bênh kia khu vườn.

"Cậu là đang trả thù tôi vì đã làm Mẹ con cậu xa cách, cậu muốn làm gì." chuyện Đỗ Minh được hưởng số cổ phần của ông Đỗ quả là không nhiều nhưng vẫn có tiếng nói trong tập đoàn, hơn nữa theo cổ phần được thừa hưởng sau khi Cha Mẹ li hôn thì chuyện Đỗ Minh có thể lật đổ ván cờ bao năm bà gầy dựng, sẽ ngã đỗ trong tay cậu ta.

Số cổ phần của Tam lão gia đang là năm mươi lăm phần trăm, nhưng bắt buộc phải chia mười phần trăm cho hai con của vợ trước tức Đỗ Minh và anh hai đã mất tích kia, đồng nghĩa Đỗ Minh đã nắm thêm năm phần trăm cổ phẩn.

Tam lão gia để lại cho Đỗ Anh, Đỗ Huy của bà ta thì số cổ phần phải chia điều hoặc là anh em chúng nó tương tàn, còn không, chỉ cần Đỗ Minh thu mua hay có sự gợi ý gì của ông Đỗ và Nhị lão gia thì tin chắc cậu ta sẽ nắm phần thắng trong tay, bà ta không ngờ là Đỗ Minh có thể hồi phục lại mà trở tay không kịp, vốn là định bồi dưỡng cho hai đứa con bà thật tốt nhưng nghĩ đến đại cục thì chỉ có một đứa được thừa hưởng số cổ phần đó.

"Tôi biết bà lúc đầu là yêu quyền thế, tiền tài còn hiện tại là hai đứa em cùng Cha khác Mẹ với tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố tương lai của chúng cũng như là bà vô cùng chu đáo." giọng điệu Đỗ Minh quả thật rất cay nghiệt.

"Cậu là đang tuyên chiến trực diện với tôi, nên nhớ tôi cũng có không ít tai mắt ở Đỗ Thị, cậu hãy xem tôi sẽ làm gì cậu." Tam phu nhân cũng chẳng thua kém.

An Thiên ở bên cạnh vừa in tài liệu vừa hóng chuyện, Mẹ kế con chồng thế gia đấu nhau trực diện đây là lần đầu cậu thấy, ai cũng không nhượng bộ mà quyết đấu với nhau thật hấp dẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play