An Thiên vừa tiễn vợ chồng Nhị lão gia về, sau khi biết chuyện họ đã nhanh chóng đến nhưng Đỗ Minh vẫn chưa tĩnh, anh ta đã hôn mê một ngày một đêm, tình hình phải chờ sau khi anh ấy tĩnh lại mới chắc được, Nhị lão gia cũng chỉ biết dặn dò bác sĩ ở đây cố gắng hết sức cho Đỗ Minh hồi phục và nhờ An Thiên chăm sóc, đứa cháu của hai người sao mà lận đận quá.

An Thiên trở về phòng, mang vài nhánh hoa mẫu đơn cùng thạch thảo trưng trong lọ để tạo không khí thân thuộc cho Đỗ Minh, cắm hoa xong cậu bước sang nhìn chàng trai soái ca da trắng đang nằm ngủ, xét về ngũ quan Đỗ Minh có phần nhỉnh hơn Tề Nam, đôi mài của Đỗ Minh nên được các thẩm mỹ viện lấy làm hình mẫu.

Trong Đỗ Minh có phần nam tính của người đàn ông đã trãi qua sóng gió hơn là dáng vẻ công tử mình hạc xương mai của Tề Nam, ngoài chiều cao gần như ngang nhau thì hình thể, khuôn mặt Đỗ Minh điều trội hơn nhưng không biết người đàn ông này khi mở miệng nói chuyện sẽ như thế nào, từ khi cậu vào đây cũng chưa từng nghe anh nói câu nào.

Đang tập trung nhìn gương mặt điển trai kia thì An Thiên nhìn thấy đôi mi của anh khẻ cử động, rồi từ từ mở mắt ra.

"Cậu chủ, cậu chủ, cậu tĩnh lại thật chưa?" An Thiên mang khuôn mặt lo lắng nhìn Đỗ Minh mắt lúc mở lúc nhắm lại.

Đỗ Minh định thần vài giây rồi nhìn khung cảnh trước mắt, đúng là có hơn quen thuộc với anh nhưng đây không phải là nhà mà là bệnh viện, sau đó anh nhìn An Thiên.

"Cậu chủ, cậu bị dị ứng cùng ngộ độc thực phẩm, hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." An Thiên mừng rỡ bấm nút thông báo đến bác sĩ.

Đỗ Minh khẽ cử động thân thể thì một cơn đau nhứt liền đến, An Thiên vội trấn tĩnh anh lại và giải thích:

"Cậu chủ, hiện tại cậu cần nằm tịnh dưỡng cũng như đặt ống truyền dưỡng chất, dù có khó chịu và không quen nhưng vì đảm bảo an toàn sau này không có di chứng nên cẩn thận chút ạ" An Thiên lần đầu chạm vào cánh tay Đỗ Minh, do quá chú ý sợ anh cử động ảnh hưởng đến vết mổ cậu cũng không để ý đến người đàn ông này không thích người khác chạm vào.

Đỗ Minh cũng nằm yên không cử động nữa, cùng lúc đó bác sĩ cũng vào đến kiểm tra tình hình sức khoẻ của anh.

"Tình trạng cậu chủ đã lấy lại ý thức và chấp nhận trị liệu thì chỉ cần truyền dinh dưỡng một tuần là có thể tháo ống truyền ra rồi ạ." Bác sĩ kiểm tra sức khoẻ Đỗ thiếu gia thấy rất khả quan, lúc đầu ông còn sợ cậu chủ sẽ không chấp nhận những việc này, dù gì cậu ấy cũng là người có tiền sử rối loạn tâm lý.

Sau khi bác sĩ dặn dò An Thiên vài điều thì ra ngoài, cậu đứng bên cạnh giường bệnh thấm nước vào môi anh để không bị khô môi, anh vẫn mở mắt nhìn trần phòng bệnh. Không biết anh đang nghĩ gì nhưng An Thiên cảm nhận được sự cô độc của anh.

Cậu kể cho anh nghe về sự việc xảy ra hôm đó, nói rằng anh sẽ nhanh chóng hồi phục lại, chỉ cần một tuần thì anh có thể rút ổng truyền thoải mái hoạt động hơn, anh lại quay sang nhìn cậu với ánh mắt kiên cường, phải, anh nhất định phải kiên cường mạnh mẽ chiến đấu, không thể để anh cứ bị người ta tính kế hoài được.

Nói chuyện một lúc thì cậu nói Đỗ Minh nghĩ ngơi một lát, mới tĩnh dậy sức khẻo anh còn yếu, cậu ra ngoài để không gian yên tĩnh anh nghĩ ngơi, đến khi gần chiều cậu bước vào cùng một chiếc thau nhỏ và một cái khăn.

"Cậu chủ, tôi lau mình cho cậu nha, nằm hơn một ngày rồi cậu chắc rất khó chịu." An Thiên vừa nói vừa ngại ngừng, đôi tai của cậu cũng đỏ lên.

Đỗ Minh cũng thế, khuôn mặt của anh cũng ửng đỏ, nhưng biết sau được không thể để hộ lý vào lau thân thể cho anh, dì Lâm càng không được, nên chỉ có thể là cậu, vấn đề vệ sinh của Đỗ Minh đã có bỉm nên cũng không ảnh hưởng nhiều dù gì anh cũng chẳng ăn gì chỉ truyền chất nhưng nếu lau mình thì phải tháo sạch ra.

An Thiên cởi nút áo của Đỗ Minh, dùng khăn nhún nước ấm rồi vắt sạch bắt đầu lau từ mặt rồi cổ, đến cầu vai từ từ đến nhũ hoa rồi cơ bụng sáu múi, cậu hôm nay đã được chiêm ngưỡng làn da trắng ngần, đôi ngực nở, cơ bụng sáu múi của cậu chủ.

"Chẳng biết anh ta luyện tập lúc nào mà có cả sáu múi cơ chứ." An Thiên ganh tị cùng không khỏi thắc mắc vấn đề này nhưng một giây sau suy nghĩ đó không còn nữa bởi địa điểm tiếp theo của quá trình lau dọn của cậu chính là lau đến nơi người đàn ông ai cũng có, cậu từ từ cởi chiếc bỉm xuống, một dương v*t to dài đang nằm ẩn trong đó, cậu nhanh chóng nhún khăn và lau chùi nhanh từ đùi rồi đến nơi ấy, nhưng chẳng biết có phải là tác dụng của thuốc hay không mà An Thiên càng lau càng thấy nơi đó của cậu chủ cứng lên một cách hùng dũng, còn có cả những đường gân gợi tình.

Cả hai người điều không dám nhìn nhau, cậu nhanh chóng lau xong rồi mang cho anh một chiếc bỉm mới rồi ôm thau nước chạy vội ra ngoài.

Còn Đỗ Minh gương mặt đã không thể nào đỏ hơn nữa, nơi đó của anh từ lâu rồi nó không có cảm giác như vậy, kể ra anh bị bệnh từ năm mười năm tuổi, tính đến hiện tại đã là một xử nam hai mươi lăm tuổi, điều đó cũng có nghĩa An Thiên chính là người càu tiên nhìn thấy được cơ thể và nơi đó của anh lại vô thức phản ứng khi cậu chạm vào.

Còn không phải một lần, những ngày sau điều là cậu cởi đồ anh và nhìn thấy tất cả, tâm trạng lúc này của anh chính là muốn nhanh chóng khoẻ lại dẹp cái nhà lớn kia càng nhanh càng tốt, anh không ngờ cậu lại thấy tất cả của anh trong tình cảnh như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play