Nửa đêm, khi tất cả đã ngủ say, chỉ còn vài lính canh đi tuần tra thì Minh Hải có thể thản nhiên lượn lờ ở nơi này rồi. Hắn ngự phong cùng ẩn thân pháp bay nhảy trên bầu trời Ma Cung mà không một ai phát giác. Hắn theo những gì còn nhớ được đi đến Ma Cốc nơi có động Nguyên Âm.
Vừa đến cửa động hắn đã cảm nhận được mùi hương của rất nhiều linh thảo cấp cao, nó đan xen nhau, hòa quyện nhau nồng đậm. Nếu không phải người quen với hương thảo thì chắc chắn sẽ bị làm cho đầu óc quay cuồng vì nó quá nồng.
Nơi này vẫn có kết giới bảo vệ, nhưng kết giới với hắn cũng chỉ tầm thường thôi, hắn đã thuộc làu các loại trận pháp kết giới rồi. Cho nên không khó để hắn có thể một hơi thở đã tìm ra mắt xích phá trận. Hắn ngăng nhiên tiến vào bên trong, tiện tay còn phủi mấy hạt bụi không đáng có dính trên áo hắn nữa.
Hắn đi được ba bước, thì bỗng một thứ to lớn, lông lá từ đâu lao ra chặn đường hắn. Nó còn nhe răng nhe lợi ra gầm gừ với hắn nữa. Khỏi nhìn hắn cũng có thể đoán ra được đây là Ma Cẩu canh cửa nơi này. Hắn cũng chẳng mảy may dao động mà đứng thẳng lưng, một tay vén tóc, một tay sửa áo quần. Ma Thú cứ nhe răng một lúc, thấy đối phương động còn chưa động khiến cho nó có phần mất kiên nhẫn. Nó trừng thắng vào mắt đối phương gầm lớn.
Nhưng tiếng gầm bị đứt đoạn khi Minh Hải phóng ra một tầng khí tức, Ma Thú từ từ khép miệng lại, nó khịt khịt đánh hơi. Loại khí tức kinh người này, áp chế vạn vật, khiến cho nó không đánh mà sợ như thế cũng chỉ mới là lần thứ hai trong đời nó cảm thấy. Có chút quen thuộc, nó lại ra sức đánh hơi, mùi này thì không đúng, không giống mùi chủ nhân của nó. Đang lúc nó còn nghi ngờ kẻ trước mặt, thì Minh Hải đã bùng một cái, đem Hắc Hỏa đốt lên. Ngay khi thấy ngọn lửa ấy, Ma Cẩu lập tức lao tới dưới chân Minh Hải vẫy đuôi liên tục. Nó bây giờ thực sự mang dáng vẻ cún con lấy lòng mà ngoáy cái mông trước chủ nhân của nó.
Chủ nhân của nó đã thực sự trở lại rồi, bao lâu rồi nó đợi hàng ngàn hàng vạn năm rồi, cuối cùng nó cũng đợi được. Minh Hải lúc này cũng tắt lửa rồi đem tay xoa đầu nó:
- Ngươi vất vả rồi.
Ma Cẩu ư ử vài tiếng rồi dụi đầu vào chân hắn như thể nó thực sự ủy khuất lắm.
Nó vốn dĩ là Ma Cẩu canh giữ địa ngục, cai quản linh hồn lang thang, nó cùng chủ nhân cũ phụ trách việc đi thu gom linh hồn lang thang lại rồi đem về Địa Ngục để dạy dỗ lại. Nhưng năm đó, nó lơ là công việc cho nên khiến cửa ngục bị phá, linh hồn toán loạn chạy lên nhân gian khiến nó bị phạt nặng. Thật may mắn Minh Hải khi đó đã giúp đỡ nó một tay lại còn bảo lãnh cho nó ra khỏi Địa Ngục để đi theo hắn. Ơn cưu mang nó khắc cốt ghi tâm cho đến bây giờ. Lúc trước, khi Minh Hải lập ra Ma giới đã dặn dò nó phải ở đây canh chừng linh thảo cho hắn. Cũng cho phép nó tùy ý dùng linh thảo tự nuôi dưỡng bản thân, nó có được ngày hôm nay là nhờ chủ nhân của nó.
Sau này, khi chủ nhân của nó đầu thai chuyển kiếp, nó hoàn toàn không tìm được ngày ấy nên chỉ đành giữ lời hứa bảo vệ nơi này. Các thế hệ Ma Vương đời sau còn kính cẩn gọi nó một tiếng Cổ Thú chứ không dám mạo phạm. Mỗi lần có người đến xin linh thảo phải được nó cho phép mới dám đi vào, nếu không, một cắn của nó đủ để cho người khác tiêu tan linh hồn.
Minh Hải xoa xoa đầu cho nó:
- Tiểu Cẩu, ngươi tiến bộ không ít nhỉ.
Ma Cẩu lại dụi đầu vào người hắn ý tỏ rất phấn khích khi chủ nhân khen ngợi.
Thực ra, với sức mạnh của nó nếu là Ma Thú thông thường thì có thể xếp cấp siêu cấp rồi đó chứ. Nhưng bởi nó từng ở Địa Ngục nhuốt nhấm Hắc Hỏa tuy không chết nhưng mà đã mất khả năng giao tiếp. Bù lại, những khả năng khác của nó lại vô cùng tinh anh. Nó có thể nhìn lướt qua để biết tiên hay ma, người hay vong. Cũng có thể nghe hơi thở biết được mạnh yếu, nghe bước chân đoán được nhiều ít. Mọi thứ lại đều có thể xác định từ khoảng cách nghìn dặm chứ không cần hiện diện trước mắt nó.
Nó chúi mũi vào tay Minh Hải, rồi hất hất tay hắn lên, ý nói hãy đặt tay lên đầu nó. Mà Minh Hải cũng biết, nó không chỉ là muốn xoa đầu, nó là muốn hắn ký lại khế ước với nó. Khế ước cũ, khi hắn tiêu tan thì cũng mất rồi. Nó biểu đạt nó ở đây đợi hắn quay lại cũng chỉ vì muốn được đi theo hắn lần nữa. Loài thú này chính là như vậy, có ân tất báo, nó còn ghi nhớ ân nghĩ suốt đời nữa.
Minh Hải đương nhiên đồng ý, hắn dơ tay trái lên, dùng hai ngón tay roẹt một đường, tay phải liền chảy máu. Minh Hải đem máu vẽ thành một hình linh phù giao ước rồi liền lập khế ước với Tiểu Cẩu. Vì Tiểu Cẩu có sức mạnh Siêu Cấp cho nên lập khế ước cũng lâu hơn, công phu hơn.
Đợi khi khế ước lập xong, Minh Hải và Tiểu Cẩu liền có thể dùng thần thức để giao tiếp. Nó vui sướng quẫy đuôi:
- Chủ nhân, chủ nhân, người quay lại thật tốt, Tiểu Cẩu thật nhớ người.
Minh Hải xoa lưng nó, để làm được việc đó hắn phải hóa hình về thân dạng trưởng thành, bởi Tiểu Cẩu của hắn rất cao, dù nó đang phục dưới chân hắn thì hắn cũng chỉ cao hơn cái lưng nó một chóp tóc mà thôi. Đợi nó đứng lên, đương nhiên hắn chỉ bằng một cái chân của nó.
- Tiểu Cẩu, ngươi thời gian qua có lơ là luyện tập không?
- Tiểu Cẩu không dám, ngày ngày Tiểu Cẩu đều chăm sóc linh thảo, rồi chọn linh thảo tốt hấp thu luyện thú năng. Chưa ngày nào dám nghỉ.
- Tốt, vậy hiện tại ngươi có thể hóa hình hay không?
Nó đem đôi mắt long lanh ủy khuất nhìn Minh Hải:
- Người chê Tiểu Cẩu xấu xí?
Minh Hải bật cười nhìn nó:
- Không phải, chỉ là ngươi hiện tại quá lớn, rất dễ gây chú ý. Ngươi xem, ta hiện tại chưa luyện lên cấp chín chứ đừng nói chí tôn, làm sao có thể dẫn theo ngươi.
Nó "a" một tiếng, như kiểu hiểu ra vẫn đề. Nó ngay lập tức liền hóa hình:
- Chủ nhân, vậy được chưa?
Minh Hải nhìn nó một lượt, một giây, hai giây, ba giây.. hắn phì cười thành tiếng. Nó cư nhiên từ một Ma Cẩu oai phong biến thành một chú chó nhỏ đen thui, dài ngoằng, mắt to, tai to, chân ngắn cũn, đây khác nào cái xúc xích cháy đâu cơ chứ. Hắn cười đến ôm cả bụng. Rồi hắn nói:
- Được, cứ như vậy đi, như vậy cũng không nhàm chán.
Tiểu Cẩu thì được khen mà vui sướng quẫy đuôi.
Nó lon ton chạy phía sau Minh Hải với cái chân ngắn cũn càng khiến cho Minh Hải buồn cười, dù có nhìn thêm vài cái hắn vẫn thấy dáng vẻ này khá ổn.
Hắn đi một mạch đến thẳng nơi trồng linh thảo, hắn đi một lượt từ đầu đến cuối vườn luôn. Nói ra, nơi này còn lớn hơn rất nhiều Dược Cốc của Y Tiên trên đỉnh Hoàng Đạo. Hắn khẽ cười, lại nhớ về nơi đó rồi. Sư phụ hắn cũng là một người tốt, dù kiếp này ông ấy so với hắn không còn khả năng dạy dỗ nữa. Nhưng kiếp trước cũng từng là sư đồ, hắn còn nợ ơn cứu mạng của sư phụ nữa. Làm người không thể quên ân nghĩa, sau này nếu gặp lại hắn sẽ trả cho ông ấy một ân tình.
Hắn chọn những linh thảo quý hiếm mà trong Ngọc bội chưa có để thu nhập vào. Thu một hồi cũng hết một phần ba chỗ thảo dược nơi đây, cũng lúc đó, hắn nói Tiểu Cẩu ở ngoài chờ hắn, bảo vệ cho hắn để hắn vào không gian Ngọc bội. Tiểu cẩu ở cấp bậc siêu cấp rồi, Ngọc bội căn bản không chứa nổi nó, nếu nó vào sẽ bị sức mạnh của nó phá tan nát không gian. Nó ủy khuất cúi đầu, nhưng được Minh Hải vỗ đầu hai cái, nó liền ngoan ngoãn ngồi canh chừng cho chủ nhân của nó.
Minh Hải vào trong khoảng nửa canh thì đi ra, nhưng lúc ra hắn dắt theo cả Đệ Nhất.
- Tiểu Cẩu, cho ngươi làm quen, đây là Đệ Nhất, là Phượng Hoàng thú ta thu nhận không lâu trước đây. Hai ngươi sau này là đồng môn, nên làm quen nhau đi.
Đệ nhất nhìn Tiểu Cẩu nhỏ bé trước mắt nhưng cảm nhận được uy áp không hề nhẹ nên nó cũng biết thân biết phận đứng yên. Còn Tiểu Cẩu, nó nhìn Đệ Nhất với ánh mắt kỳ quái, sau đó nó hỏi Minh Hải:
- Chủ nhân, sao lông nó không đỏ? Đuôi nó đâu rồi?
Minh Hải bật cười, Đệ Nhất thì che mặt xấu hổ.
- Ngươi, cái tên Tiểu Hắc Cẩu, ta chẳng qua mới tái sinh cho nên chưa kịp mọc lông lại. Như này đã là nhanh lắm rồi, nhờ chủ nhân ban linh thảo linh thạch mới được vậy. Ngươi còn cười ta, ngươi xem cái dáng ngươi xem.
- Ngươi..
Tiểu Hắc bị chọc cho giận dỗi, nó nhìn chủ nhân ý xin phép, chủ nhân gật đầu, nó liền phốc một cái biến về dạng ban đầu. Nó ghé mắt nhìn xuống cái con phượng hoàng toàn lông tơ kia khiêu khích.
Khi thấy dáng vẻ thực sự của Tiểu Hắc, Phượng Hoàng biết bản thân lỡ lời, liều chạy một mạch ra sau lưng Minh Hải.
Minh Hải liền ho một tiếng:
- Được rồi, biến lại đi. Từ nay hai ngươi là sư huynh muội, cố mà che chở nhau. Ta không muốn nội bộ có vấn đề. Nghe hiểu không?
Cả hai đồng loạt cúi đầu, chúng đương nhiên hiểu, chủ nhân muốn chúng hòa hợp. Nếu còn gây rối chắc chắn sẽ bị Hắc Hỏa của chủ nhân biến thành tro.
Tiểu Cẩu chào hỏi trước, nó giới thiệu bản thân, còn ngang nhiên tự nhận, nó chính là đại ca, vì nó thực ra đã quen chủ nhân từ trước. Phượng hoàng tới sau, cũng biết Tiểu Cẩu mạnh cỡ nào, nó căn bản chỉ dám đứng sau Tiểu Hắc cho nên cũng cúi đầu chào hỏi như nhận Tiểu Hắc là đại ca. Sau đó là một màn ríu ríu rít rít kể chuyện kể khổ của chúng nó. Minh Hải đứng nhìn thôi cũng lười không muốn tiếp tục nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT