Trong suy nghĩ của Chu Cận Nghiên, tôi không liên quan gì đến danh xưng bạn gái cả.
Thực ra chỉ là thế thân của Lục Ti Ti, còn là một thế thân không tương xứng.
Ai biểu cô ta là nữ minh tinh cao quý được mọi người vây quanh.
Mà tôi chỉ là kẻ có xuất thân nghèo hèn.
Chu Cận Nghiên bỏ ra 30 vạn, đã có thể mua được lòng tự trọng của tôi.
Ngày Lục Ti Ti về nước, các chủ đề liên quan đến cô ta leo thẳng lên hot search.
Chu Cận Nghiên ra sân bay đón cô ta đi dự tiệc, trước khi đi chỉ nói với tôi một câu.
Kết quả mới đọc sách được một tiếng, anh ta đã gọi điện về.
"Trong tủ rượu có một chai rượu vang đỏ quý hiếm, cô tìm được rồi đem đến nhà hàng cho tôi."
Vừa mới tiến vào trạng thái học tập đã bị cắt ngang, cúp điện thoại, tôi thở dài, đi tới tủ tìm chai rượu kia rồi lái xe đem qua.
Phòng bao có tính riêng tư tuyệt đối, ánh đèn rực rỡ, xa hoa sang trọng cực kỳ.
Ngồi chính giữa là Lục Ti Ti và Chu Cận Nghiên, nổi bật như ánh trăng giữa hằng hà sa số những vì sao.
Cô ta mặc một chiếc váy dài lung linh màu ánh bạc, hơi nghiêng người về phía Chu Cận Nghiên, tư thế đầy thân mật.
Tất cả mọi người đều đang ồn ào: “Ti Ti rốt cuộc cũng trở lại, cô không biết A Nghiên đã chơ cô bao lâu rồi đâu.”
Tôi đi tới, đứng yên trước mặt Chu Cận Nghiên: “Rượu vang đỏ mà anh muốn đây, tôi dựa vào nhãn hiệu để tìm, chắc là không sai đâu.”
Bầu không khí vốn đang hài hòa một cách dị thường, bị đóng băng trong giây lát vì sự xuất hiện của tôi.
Đặt chai rượu xuống, tôi quay người rời đi.
Tôi quay đầu lại, vô thức nhìn về phía Chu Cận Nghiên.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, mở hai nút trên cùng, tựa lưng vào ghế ngồi, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi: “Cô nghe không hiểu à?”
Khoảnh khắc đi ra khỏi cửa, tôi nghe tiếng Lục Ti Ti ở sau lưng chất vấn: "Bây giờ gu của anh là loại hàng này đó hả?"
Chu Cận Nghiên im lặng không nói.
Bạn bè xung quanh bao biện thay anh ta: "Đừng tức giận, Ti Ti, trong lòng anh Nghiên chỉ có mình cô thôi."
"Đúng vậy, cũng không trách anh Nghiên được, là cô ta vẫn luôn lì lợm la liếm, có đuổi cũng không chịu đi."
Rượu đã rót xong, nhưng Lục Ti Ti vẫn không chịu để tôi đi.
Trong lòng cô ta có cục tức, muốn tôi múc canh, bóc tôm cho cô ta, còn cười khanh khách hỏi tôi: "Cô tốt nghiệp trường đại học nào?"
"Không biết xấu hổ, còn quấn lấy A Nghiên, thấy mình rẻ tiền không? Muốn trèo cao đến vậy à?"
Chất lỏng thấm qua quần áo, để lại cảm giác bỏng rát trên bề mặt da.
Chu Cận Nghiên nắm lấy tay Lục Ti Ti, nhẹ nhàng an ủi cô ta, thậm chí còn không liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Sợi dây chuyền kim cương màu hồng mà em thích đã được đặt rồi, đừng giận anh nữa nhé?"
Đám bạn tốt kia, pha rượu đỏ rượu trắng thành một ly đầy tràn, đẩy nó đến trước mặt tôi: "Uống đi, coi như nhận lỗi với Ti Ti."
Một người khác bất mãn hét lên: "Rượu mắc như này, cho cô ta uống là lãng phí đấy.".
Trong vòng bạn bè của Chu Cận Nghiên, Lục Ti Ti là ánh trăng trắng của mọi người.
Cũng bởì vậy, không ai coi trọng tôi, luôn tìm cách gây khó dễ để trêu đùa.
Chu Cận Nghiên không bao giờ ngăn cản.
Huống chi lần này, còn là ở trước mặt Lục Ti Ti.
Tôi bưng ly rượu đục ngầu kia lên, một hơi uống cạn.
Cảm giác bỏng rát nồng nặc do cồn lan từ cổ họng xuống dạ dày.
Nước mắt trào ra trong tích tắc.
Tôi khom người xuống, không chống đỡ được phải nôn khan ra bàn.
Chu Cận Nghiên tùy tiện nhặt cái mở nắp chai, ném nó cho tôi.
Lực không được kiểm soát tốt, đâm thẳng vào trán tôi, sau cú đâm mạnh, m.á.u tươi chảy ra, theo má tôi chảy xuống dưới.
Anh ta ngẩn người, vô thức đứng dậy, bước một bước về phía tôi.
Tôi che trán, cúi chào, xoay người vội vàng chạy ra ngoài.
2.
Về đến nhà, tôi tắm rửa, sơ cứu đơn giản vết thương.
Lúc đó tôi mới biết Chu Cận Nghiên cũng đã quay trở lại.
Sắc mặt rất khó coi.
Anh ta lạnh giọng trách mắng, sải bước đến gần, nắm lấy cổ tay tôi, đẩy tôi vào thành giường.
Tôi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực của Chu Cận Nghiên và tôi chênh lệch một trời một vực.
Ngọn đèn lay động, ánh sáng đâm vào mắt làm tôi vô thức nhắm mắt lại, nhưng nước mắt không ngừng trào ra.
Động tác của anh ta dừng một chút, bóp cằm tôi, ép tôi ngẩng mặt lên: “Khóc cái gì, cảm thấy tủi thân à?”
"Úc Ninh, không phải cô nói, cô thích tôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh tôi, thân phận gì cũng được sao?"
Nụ hôn rơi xuống, mang theo sức lực mạnh bạo.
Chẳng mấy chốc tôi đã nếm được mùi tanh ngọt của máu.
Chu Cận Nghiên ra lệnh cho tôi: "Quên những gì trước đây tôi đã dạy cô rồi à? Nhắm mắt lại."
Động tác của anh ta không dịu dàng chút nào, đau đớn tăng lên.
Lúc tôi luống cuống mở mắt ra, tình cờ bắt gặp ánh mắt đen tối khó hiểu của anh ta, giống như đang phát tiết loại cảm xúc nào đó.
Bỗng nhiên hiểu ra.
Tôi đã làm Lục Ti Ti không hài lòng, Chu Cận Nghiên đang trừng phạt tôi.
Tôi bị cảm giác sỉ nhục nuốt lấy, hoảng hốt nghĩ về chuyện trước kia.
Lúc mới quen biết, tôi là sinh viên nghèo rớt mồng tơi.
Mà anh ta là Chu tổng cao quý.
Sau đó, bà ngoại vẫn sống nương tựa với tôi bị ốm, tôi vay mượn hết tất cả mọi nơi, vẫn còn thiếu 30 vạn.
Vì ba mươi vạn tệ, tôi đã bán mình cho Chu Cận Nghiên.
Chủ động ôm ấp yêu thương.
Cái phải đánh đổi, là anh ta không cho tôi tiếp tục học lên nghiên cứu sinh.
"Thế thân phải có dáng vẻ của thế thân."
Giọng anh ta bình thản, dăm ba câu đã quyết định xong cuộc đời tôi,
"Không phải nói thích tôi sao? Ít nhất ba năm này, ở bên cạnh tôi, không được đi đâu."
Lúc đầu, Lục Ti Ti rời bỏ anh ta vì phải ra nước ngoài học tiếp.
Chu Cận Nghiên sẽ không cho phép tình huống tương tự xảy ra lần thứ hai.
Kể từ ngày đó, ước mơ được học lên nghiên cứu sinh của tôi thực sự trở thành một mộng tưởng không thể chạm tới.
Bà ngoại không thể gắng gượng được với những biến chứng sau ca mổ, chống đỡ được nửa năm, bà vẫn ra đi.
Trạng thái tinh thần tôi ngơ ngẩn, ngồi suốt đêm trong nghĩa trang.
Nửa đêm, trời mưa tí ta tí tách.
Đột nhiên một chiếc ô xuất hiện trên đỉnh đầu.
Là Chu Cận Nghiên.
Anh ta rủ mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống tôi, nhưng giọng nói lại dịu dàng hiếm thấy: "Em định ở đây bao lâu? Tôi ở cùng em."
Chúng tôi đã ở bên nhau được ba năm.
Tôi chăm sóc anh ta từng li từng tí.
Trong khoảng thời gian bên nhau, đã từng có những khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi.
Nhưng tôi biết, Chu Cận Nghiên thực sự coi thường tôi.
Lần đó, anh ta đi chơi với một vài người, tôi đến đón anh ta nhưng bị một số người ngăn lại.
Bọn họ đáng giá tôi, cười nói: "Đúng là giống Ti Ti nha… nghe nói là sinh viên ưu tú của Đại học Bách Khoa học, còn từng làm việc trong các dự án độc quyền?"
"Thật hay giả vậy, haizzz, cô làm dự án như nào, sinh viên ưu tú, lại đây biểu diễn cho chúng tôi xem đi."
Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay, nhìn bọn họ: "Nghiên cứu khoa học là chuyện rất nghiêm túc, không phải chuyện dùng để lấy ra trêu đùa."
Người đàn ông dẫn đầu ồn ào có vẻ mặt khinh thường: "Cô giả bộ làm cái gì? Ngoài miệng nói là làm nghiên cứu khoa học, nhưng thực chất không phải vì muốn bán bản thân được giá cao hơn sao?"
Chai rượu được đẩy đến trước mặt tôi: "Không thích thì uống đi, uống xong chai rượu này, lập tức để A Nghiên đi về với cô."
Từ đầu đến cuối, Chu Cận Nghiên đều dựa vào trên sô pha, nghịch bật lửa trong tay, nhìn tôi.
Đại khái là bởi vì men say, lúc lạnh nhạt nhìn sang, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lười biếng.
"Uống đi, để mọi người xem tửu lượng của cô được bao nhiêu."
Tôi im lặng hai giây, hỏi anh ta: "Nếu hôm nay người đứng ở đây là Lục Ti Ti, anh có để cô ấy uống không?"
Ngày hôm ấy, Chu Cận Nghiên trở nên rất tức giận.
Anh ta dùng tay giật lấy ly rượu, ném thẳng vào người tôi: “Cô là ai, xứng đáng đặt chung một chỗ với cô ấy ư?”
"Cô ấy không có rẻ tiền như vậy, sẽ không bán mình vì ba mươi vạn."
Tôi dùng sức chớp chớp đôi mắt chua xót, cầm lấy ly rượu vừa lăn xuống đất: “Được, tôi uống.”
Mạng của người nghèo còn không đáng tiền, nói gì đến tôn nghiêm.
Tôi đúng thật, đã cầm ba mươi vạn từ anh ta.
Đây là những gì tôi nên chịu.
_____________________
3.
Trước khi Lục Ti Ti ra nước ngoài, cô ta đã là một sao nữ tuyến một nổi tiếng.
Lần này còn mạ thêm một lớp vàng để trở lại, có vô số cuộc hẹn.
Cô ta gọi điện tới, nói mình vừa trở về Trung Quốc, đang thiếu một trợ lý.
"Em thấy Úc Ninh ở cạnh anh cũng không tồi, giống như rất biết cách hầu hạ người khác."
Chu Cận Nghiên trầm mặc hai giây.
Cô ta cười nhẹ: "Sao? Không nỡ à?"
"Không."
Chu Cận Nghiên lạnh nhạt nói: "Nếu em đã cần, vậy anh kêu cô ấy tới."
Tôi đi theo Lục Ti Ti vào đoàn làm phim.
Giờ nghỉ giải lao, nữ số hai Lâm Gia đi tới nói: "Chị Ti Ti, trợ lý của chị trông khá giống chị đấy."
"Chỉ có đôi mắt không giống nhau thôi. Cô ấy có một nốt ruồi lệ, so với chị nhìn càng quyến rũ hơn."
Lâm Gia là nữ chính ban đầu của bộ phim này, nhưng đáng tiếc khi Lục Ti Ti trở về Trung Quốc, đã thò một chân vào, trực tiếp cướp đi vai diễn này.
Trong lòng cô ta không vui.
Cố ý nói như vậy, chính là để xúc phạm Lục Ti Ti.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Ti Ti thay đổi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, sự căm ghét gần như không che giấu.
Lúc công việc hoàn thành vào buổi chiều, cô ta nói mình làm rơi mất chiếc nhẫn.
"Lúc quay cảnh bên hồ nó vẫn còn ở đây, chắc hẳn là rơi xuống nước rồi."
Ánh mắt cô ta di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người tôi: "Úc Ninh, coo đi xuống hồ tìm xem."
Mực nước của hồ nhân tạo không cao, chỉ vừa đến eo tôi.
Tôi ngâm mình trong đó, cúi xuống, chạm từng chút một vào lớp bùn dưới đáy hồ.
Hoàng hôn lúc chiều tàn đỏ như máu.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng từng chút một mờ dần đi.
Biết Lục Ti Ti đang cố ý gây khó dễ, mọi người ở trên bờ quan sát, không phát ra tiếng động.
Sẽ không ai đứng ra bảo vệ một trợ lý nhỏ vô danh.
Ngón tay tôi trắng bệch, nhăn nheo vì nước hồ lạnh, giơ tay lên thì bùn đất rơi xuống.
Chợt nghĩ đến những ngày còn học đại học.
Tôi ngâm mình trong phòng thí nghiệm, làm đồ án tốt nghiệp của mình.
Tôi phải giữ tay sạch sẽ, khô thoáng, cầm lấy ống nghiệm và khay đựng mẫu, quan sát kết quả, ghi chép số liệu.
Cả đàn chị và giáo sư đều nói tôi là một sinh viên có thiên phú, chắc chắn có thể tiến xa trên con đường này.
Nhưng cuộc sống của những người bình thường không thể chịu được một chút sóng gió.
Chỉ cần một chút khó khăn trắc trở, có thể phá hủy tất cả mọi thứ.
Rõ ràng mới có ba năm, nhưng lại xa xôi như chuyện đã xảy ra từ kiếp trước.
Cuối cùng, khi trời đã tối hẳn, nhà tạo mẫu mới mở miệng: "Chị Ti Ti, tìm thấy chiếc nhẫn của chị rồi, nó ở trên bàn trong phòng thay đồ."
"Có lẽ tôi không cẩn thận để quên ở đó."
Lục Ti Ti nhận lấy chiếc nhẫn, tiện tay ném nó vào chiếc túi Hermes của cô ta.
"Đi lên đi, Úc Ninh, tắm rửa sạch sẽ đi, đừng làm bộ như tôi bắt nạt cô."
Sau khi kết thúc công việc, Chu Cận Nghiên sẽ đến đón cô ta.
Tôi ướt sũng ngồi dưới mấy cây lê bên ngoài phim trường.
Không biết bao lâu sau, chiếc Rolls Royce màu đen mới quay trở lại.
Chu Cận Nghiên xuống xe, đi tới trước mặt tôi: “Về nhà thay quần áo đi.”
Tôi không ngẩng đầu lên.
Giọng anh ta hơi hạ xuống: "Đừng trách Ti Ti, trong lòng em ấy chỉ là không thoải mái thôi, sau khi trút giận ra ngoài sẽ không sao."
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, Chu Cận Nghiên mất kiên nhẫn: “Dù sao cũng xong rồi, Úc Ninh, cô đang cáu kỉnh với ai vậy?”
Tôi sụt sịt, cố kìm nước mắt, ngước lên nhìn anh ta.
"Chu Cận Nghiên, đã ba năm rồi, hiện tại Lục Ti Ti đã trở về rồi."
"Anh thả tôi đi đi."
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi: "Cô muốn đi đâu?"
Tôi cầm chiếc túi vải bên cạnh, lấy ra một tờ giấy:
"Tôi đã đăng ký thành nghiên cứu sinh về sinh vật học từ một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, họ đã gửi cho tôi giấy báo nhập học..."
Còn chưa nói xong, Chu Cận Nghiên bỗng giật lấy mấy trang giấy đó, xé nát.
Anh ta siết chặt hai cổ tay ướt đẫm của tôi, đẩy tôi vào trong xe.
Lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào cánh tay lạnh buốt của tôi, nhiệt độ dần dần truyền qua.
Dưới ánh đèn xe mờ ảo, Chu Cận Nghiên lạnh lùng nhìn tôi.
"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ, chỗ nào cô cũng không được phép đi."
"Úc Ninh, cô là bạn gái tôi."
_____________________
4.
Sau hôm đó, tôi không đến phim trường nữa.
Chu Cận Nghiên đã giúp Lục Ti Ti tìm một trợ lý mới, sau đó sắp xếp cho tôi làm việc trong công ty của anh ta với tư cách là trợ lý riêng.
"Từ nay về sau cô đi theo tôi."
Anh ta vuốt vuốt chiếc bút trong tay, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng điệu hơi dịu lại,
"Ngày đó trên trường quay, chính là Lâm Gia cố ý châm ngòi quan hệ của cô với Ti Ti, tôi đã chào hỏi qua rồi, sau này sẽ không có ai dùng cô ta để đóng phim nữa."
Thấy mặt tôi không biểu cảm gì, cũng không lên tiếng, sắc mặt Chu Cận Nghiên tối sầm lại.
Giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: "Úc Ninh, đừng được voi đòi Hai Bà Trưng."
Tôi được voi đòi Hai Bà Trưng?
Lâm Gia vì vai diễn bị cướp, nên sinh ra bất mãn, cố ý khiêu khích Lục Ti Ti hai câu.
Chu Cận Nghiên và tôi đều biết kẻ đầu sỏ thực sự là ai.
Chẳng qua, vì hôm đó tôi làm anh ta tức giận, anh ta mặc kệ thân thể ướt sũng, cố ý dày vò tôi rất lâu ở trong xe..
Mấy ngày qua, tôi đều bị sốt nhẹ.
Sau khi uống thuốc, tôi mê man, không còn sức lực để tranh luận với anh ta.
Tôi chỉ hơi cúi đầu: "Tôi biết rồi."
Vào buổi tối, sau khi Lục Ti Ti hoàn thành công việc, tôi lái xe đưa Chu Cận Nghiên đi ăn tối với cô ta.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã lạnh giọng nói: “A Nghiên, em không muốn cãi nhau với anh, anh đừng mang đồ vật đáng ghét này đến đây làm mất hứng thú của em.”
Chu Cận Nghiên quay đầu liếc tôi một cái: "Vào trong xe chờ đi."
Tôi gật gật đầu, xoay người rời đi.
Trên điện thoại, có một email từ giáo sư gửi tới
"Ninh, thư mời nhập học đã được gửi đến cho em. Khi nào em có thể đến trường nhập học? Sau khi đọc sơ yếu lý lịch của em, tôi đã đăng ký học bổng cao nhất cho em rồi, tôi rất chờ mong có thể được dạy một sinh viên tài năng và chăm chỉ như em."
Tôi nắm hai tay ở giữa không trung.
Tựa như bằng cách này, có thể bắt lại những mảnh giấy của tờ nhập học mà Chu Cận Nghiên đã xé và ném đi.
Đêm đó, Chu Cận Nghiên không về nhà.
Anh ta gửi cho tôi một tin nhắn: "Tôi muốn đưa Ti Ti về nhà, không cần chờ tôi."
"Ở lại đó qua đêm à?"
Anh ta không khách khí nói: "Úc Ninh, chuyện này cô không có tư cách hỏi."
Tôi lái xe đến nghĩa trang ngoại ô.
Đã hơn hai năm kể từ khi bà được chôn cất ở đây.
Những bức ảnh trên bia mộ được chụp lúc bà hấp hối.
Khi đó, bà ốm nặng.
Suốt bao năm sống tằn tiện, tiết kiệm, tôi tủi nhục vay mượn thầy cô, bạn bè.
Cộng lại vẫn thiếu hơn ba mươi vạn.
Đối với Chu Cận Nghiên, đó chỉ là số tiền một đêm uống rượu với bạn bè.
Hoặc là một chiếc túi cho bạn gái.
Nhưng đối với tôi lúc đó, đấy là số tiền tôi không thể có được.
Sau ca phẫu thuật, bà tôi nắm chặt tay tôi, liên tục căn dặn.
Không thể bởi vì tiền đối với Chu Cận Nghiên không đáng nhắc tới, thì cũng xem như nó chẳng đáng gì.
Cho nên trong ba năm qua, Chu Cận Nghiên nói gì tôi nghe nấy, đồng ý với bất kỳ yêu cầu vô lý nào.
"Nhưng, con muốn dành thời gian còn lại, cất lý tưởng mà mình đã theo đuổi, tiếp tục hao phí thời gian ở chỗ này sao?"
Nghĩa trang vắng tanh, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu.
Bà ngoại trên bia mộ chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Bà vĩnh viễn, không bao giờ trả lời tôi.
___________________
5.
Xế chiều hôm nay, bỗng có một người quen đến tìm tôi.
Là Lâm Gia.
Cô ta không còn kiêu ngạo như khi đối đầu với Lục Ti Ti trên phim trường, toàn thân đều toát lên vẻ chật vật.
Cô ta ngồi trong góc quán cà phê hẻo lánh, hỏi tôi: "Lục Ti Ti đối xử với cô như vậy, cô không tức giận lắm à?"
"Tôi biết, cô leo lên được Chu Cận Nghiên là đang trèo cao, nhưng cô ta trở về liền hoàn toàn mất hết. Tôi sẽ đưa cho cô ảnh chụp cô ta và Chu Cận Nghiên qua đêm với nhau, chỉ cần lúc lộ ra, cô đứng ra nói mình mới là bạn gái thực sự, cô ta sẽ bị hủy hoại."
"Hoa nhài trong trắng nhưng thực chất là tiểu tam, haha."
Tôi uống một hơi đầy cốc nước chanh, lắc đầu từ chối.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên rồ của Lâm Gia.
Sự nghiệp diễn xuất mà cô ấy tự hào nhất dễ dàng bị Chu Cận Nghiên phá hủy, cô ta như mất trí.
Đêm đó, bức ảnh thân mật của Lục Ti Ti và Chu Cận Nghiên leo thẳng lên hotsearch.
Người được gọi là người trong cuộc tung tin: "Chu Cẩn Ngôn có bạn gái, đã ở bên nhau được vài năm, tôi từng thấy họ ăn tối cùng nhau, người đó hoàn toàn không phải là Lục Ti Ti."
Để chứng minh những gì mình nói là sự thật, cô ấy còn gửi một bức ảnh.
Bởi vì là chụp lén nên chất lượng hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh với mái tóc ngắn, dáng người gầy, có nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.
Cô gái ấy ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện với đôi mắt sáng ngời.
Tôi nhìn bức ảnh, hơi sững sờ.
Đây là hai năm trước, khi bà vừa mới rời đi không lâu.
Tâm trạng tôi lúc ấy đang không tốt lắm.
Chu Cận Nghiên đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ mới mở.
Đồ ăn ở đó chính là món ăn quê hương tôi.
Gia vị được sử dụng cũng giống như thói quen của bà tôi mấy chục năm qua.
Tôi nếm thử một miếng, biết anh ta đặc biệt dẫn tôi đến đây, bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn chân thành với anh ta.
"Cám ơn anh, Chu tổng."
Khóe môi anh ta cong cong: "Úc Ninh, có người gọi bạn trai như vậy à?"
Anh ta yêu cầu tôi gọi là A Nghiên.
Tôi không thể quen với cách gọi thân mật đó, nên chỉ có thể gọi anh ta bằng họ tên.
Sau này tôi mới biết đó là cách Lục Ti Ti gọi anh ta từ khi cô ta còn nhỏ.
"Úc Ninh!"
Tôi lấy lại tinh thần, thấy Chu Cận Nghiên sầm mặt bước vào cửa, sải bước đi tới chỗ tôi.
Anh ta giơ tay cho tôi một bạt tai, sau đó nắm lấy cổ áo và đẩy tôi vào mép bàn.
Một bức ảnh được ném vào mặt tôi.
Trên đó, tôi và Lâm Gia đang ngồi trong một góc hẻo lánh có ánh sáng lờ mờ của quán cà phê.
Giọng nói anh ta lạnh lùng: "Cô còn chưa hài lòng cái gì? Nếu không phải khuôn mặt này có mấy phần giống với Ti Ti, năm đó bà cô nằm viện, ngay cả tư cách bán mình cô cũng không có. Cô vì tiền mà đến với tôi! Bây giờ đúng là tốt thật, cô liên thủ với người khác hãm hại Ti Ti, sao có thể có loại phụ nữ ác độc như cô!"
Gương mặt truyền đến cảm giác đau rát, cổ bị ghìm do cổ áo thít chặt, cảm giác ngạt thở kéo đến từng đợt.
Tôi há to miệng, có chút khó khăn mở miệng nói: "Không phải tôi."
"Tôi đã từ chối cô ta rồi."
Chu Cẩn Ngôn không chịu tin.
Anh ta bóp mạnh cằm tôi, nhìn từ trên xuống dưới mặt tôi, tựa như hận không thể dùng ánh mắt khoét mất một miếng thịt.
Hồi lâu sau, anh ta mới cười lạnh một tiếng, "Thứ hàng loại ba, thật hèn hạ."
Anh ta buông lỏng tay, nhìn tôi nằm thoi thóp trên mặt đất, đóng sầm cửa bỏ đi.