Không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường mới từ từ khôi phục tri giác, phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực. Không thấy Quy Không Tàn Dương đâu, có lẽ y vẫn đang bị khống chế. Hắn cử động thân thể, phát hiện dây gân trói trên người chỉ khiến mình không thể cử động mà thôi, chứ không hề làm tổn hại thân thể mình. Bất giác thật bội phục Tàn Dương, trong lúc thần trí bị khống chế vậy mà vẫn giữ được chừng mực, không làm mình bị thương.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn chung quanh. Phát hiện gian phòng này làm bằng đá, trừ bệ đá hắn đang nằm thì không còn bất cứ đồ vật nào khác. Phía trên nóc nhà có một cửa sổ nhỏ, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy ánh sao ảm đạm bên ngoài. Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ, đã là buổi tối, một ngày không có tin tức, không biết Tiểu Vân sẽ sốt ruột đến thế nào, cũng không biết đám người Tiểu Miêu sẽ có hành động gì? Hắn bị đánh ngất vào trước giờ ngọ, đến giờ Tàn Dương vẫn chưa xuất hiện, không biết y đã khôi phục thần trí hay chưa? Y sẽ không quên hắn chứ? Không đâu! Trước lúc bị điểm huyệt, hắn đã nhét chuột bạch ngọc không rời người lên người y, y không thể nào không phát hiện ra. Hay là y quên mất mình ở chỗ này? Cũng không thể. Trên người hắn có hương Truy Phong, mặc dù mùi rất nhạt, người thường không thể ngửi thấy, nhưng y thân thuộc với hắn như vậy, sao có thể không nhận ra?
Trong lúc Bạch Ngọc Đường ở trong mật thất nghĩ ngợi lung tung, đám người phủ Khai Phong đang sốt ruột đến lật trời ầm ĩ. Hàn Chương và Từ Khánh đang chuẩn bị lên núi đòi người; Tưởng Bình nén giận vì Bạch Ngọc Đường không để lại chút manh mối nào; Tiểu Ngũ nghĩa, Tiểu Thất kiệt người nào người nấy đều xoa tay, chuẩn bị cho một trận đánh lớn. Chỉ có Bạch Vân Thụy lẳng lặng ngồi một chỗ. Kể từ khi cha nói với cậu những lời cậu không hiểu vào tối hôm qua, đến sáng nay lại không chào mà đi, cậu vẫn luôn cẩn thận đọc ‘Thiên hạ Chiêu Bạch’. Nó không chỉ là một quyển kiếm phổ, đúng như phụ thân cậu nói, cậu đọc được trong sách cảm giác này. Lời bạt mang đầy phong cách của phụ thân, từ đó cậu càng đọc càng hiểu rõ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, trong tình huống này đứa nhỏ kia vẫn còn tâm trạng đọc sách? Ai nấy đều sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chỉ có con trai của Bạch Ngọc Đường là vẫn bình tĩnh nhàn nhã. Thật ra, không có tin tức của phụ thân, Bạch Vân Thụy là người sốt ruột hơn bất cứ ai. Mặc dù Bạch Ngọc Đường không nói cho cậu biết chuyện kinh mạch của hắn lại bị tổn thương, nhưng đứa nhỏ thông minh này vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng mặc dù sốt sắng, sự tin tưởng của cậu lại vô cùng kiên định. Cậu tin phụ thân còn sống, chỉ là đang bị nhốt ở nơi nào đó không thể thoát ra. Trong lòng cậu âm thầm quyết định…
Lúc này, Triển Chiêu cũng khá bình tĩnh. Kể từ khi Bạch Ngọc Đường trở về, y đã nhận ra thứ mình thực sự cần là gì, nhất là sau khi cho Bạch Ngọc Đường đáp án vào ngày hôm qua, y đã quyết định dù thế nào cũng không buông tay Bạch Ngọc Đường lần nữa. Lần này, Bạch Ngọc Đường một mình lên núi Âm, hậu quả thế nào, y không thể đoán trước. Nếu như Bạch Ngọc Đường thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, y biết mình sẽ làm gì. Hiện tại Tiểu Ngũ nghĩa, Tiểu Thất kiệt đã có thể chống đỡ mảng trời phủ Khai Phong, y có thể yên tâm.
Tuy sốt ruột, nhưng trước khi xác nhận được tin tức về Bạch Ngọc Đường, mọi người không thể hành động bừa bãi, lo sợ trong lúc vô tình sẽ làm hại đến Bạch Ngọc Đường!
Trong lúc lo lắng, thấp thỏm chờ đợi, thời gian từng chút từng chút trôi, đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua. Không lâu sau khi tia sáng đầu tiên chiếu vào mật thất, rốt cuộc Quy Không Tàn Dương cũng xuất hiện. Hai mắt của y đã ngời sáng, động tác tự nhiên, không còn cứng ngắc.
Bạch Ngọc Đường biết Quy Không Tàn Dương đã khôi phục thần trí, cười nói: “Rốt cuộc huynh đã tới.”
Quy Không Tàn Dương đi tới cởi dây gân trâu cho hắn, nói: “Về sau chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Hình như Lạc Nguyệt đã phát hiện ra gì đó. Hôm qua thời gian ta bị khống chế kéo dài hơn mọi ngày, trí nhớ càng thêm mơ hồ. Nếu đệ không nhét chuột ngọc lên người ta, nếu như trên chuột ngọc không có mùi hương Truy Phong, ta thật sự có lẽ đã quên mất đệ rồi. Tiểu Bạch, đệ nhất định phải cẩn thận.”
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đệ không sao. Chỉ cần Lạc Nguyệt tin huynh không biết đệ ở nơi này thì không có vấn đề gì cả. Tàn Dương, huynh mới là người phải cẩn thận. Trong tình trạng này, Lạc Nguyệt muốn hại huynh sẽ dễ như trở bàn tay.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Hôm qua đệ có nhận ra điều gì khác thường không?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ không rõ huynh bị khống chế thế nào, nhưng từ lúc huynh nói huynh sắp bị khống chế, ánh mắt chợt thay đổi, động tác cũng trở nên cứng ngắc, sau đó thì Lạc Nguyệt đi vào. Sau khi vào thì ra lệnh cho huynh, huynh lập tức chấp hành, điểm huyệt đệ, sau đó đệ không còn biết gì nữa. Lúc đệ khôi phục tri giác thì đã ở đây rồi.”
Quy Không Tàn Dương cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Vẫn chưa biết được đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Bạch, ta cũng không biết tiếp theo Lạc Nguyệt sẽ làm gì, nhưng rõ ràng tình trạng của ta đã nặng hơn, rất có thể sau khi khôi phục thần trí sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa, cho nên đệ nhất định phải mang theo hương Truy Phong, để ta có thể tìm ra đệ. Còn nữa, ta tạm giữ chuột ngọc được không?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Bây giờ đệ chỉ có thể để mặc người định đoạt, huynh nói gì thì chính là như vậy. Tàn Dương, có thời gian huynh có thể xuống núi xem Tiểu Vân được không? Đệ thật sự không yên lòng về đứa nhỏ này, thằng bé thấy huynh sẽ hiểu được.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Đệ yên tâm, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ đi xem Tiểu Vân. Tiểu Bạch, xin lỗi, ta phải trói đệ lại, tránh để Lạc Nguyệt nghi ngờ. Ta phải đi rồi, có cơ hội sẽ trở lại thăm đệ.”
Bạch Ngọc Đường để mặc y trói mình lại, nói: “Đi đi, nhất định phải cẩn thận.”
Quả nhiên, không ngoài suy đoán của Quy Không Tàn Dương, vừa qua giờ ngọ không lâu, Lạc Nguyệt và Quy Không Tàn Dương một trước một sau vào mật thất. Bạch Ngọc Đường lặng lẽ quan sát, phát hiện Tàn Dương đã ở trong trạng thái bị khống chế, vì vậy cẩn thận để ý nhất cử nhất động của Lạc Nguyệt, muốn tìm ra sơ hở từ hành động của hắn.
Đầu tiên Lạc Nguyệt vung tay lên, sau đó rì rầm bằng giọng không chút ngữ điệu: “Đi tới, đánh hắn ba chưởng, chỉ làm hắn bị thương, không được làm hắn chết.”
Lạc Nguyệt vừa dứt lời, Tàn Dương đờ đẫn đi tới, chuẩn bị ra tay.
Bạch Ngọc Đường tuyệt vọng nhắm mắt. Với trình độ của Tàn Dương, dù là lúc hắn ở trạng thái tốt nhất cũng không thể nào không chút phòng ngự mà chịu được ba chưởng của y, huống chi lúc này kinh mạch của hắn đang bị tổn thương. Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, cảm giác được Tàn Dương chậm rãi tới gần, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Sau đó, cả người đau đớn, không biết gì nữa.
Đến khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại thì đã là ba ngày sau đó. Hắn vừa mở mắt, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của Quy Không Tàn Dương.
Quy Không Tàn Dương thấy hắn tỉnh lại, thở phào một hơi, nói: “Cuối cùng đệ cũng tỉnh.”
Bạch Ngọc Đường thử vận khí, nội tức đương nhiên bị nghẽn, nhưng vết thương không nặng như hắn tưởng. Bạch Ngọc Đường nói: “Không ngờ trong trạng thái đó mà huynh vẫn còn biết hạ thủ lưu tình. Nếu huynh không nhẹ tay, sợ rằng đệ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.”
Quy Không Tàn Dương như là lập tức đưa ra quyết định gì đó, nét mặt kiên định, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, ta đưa đệ đi! Đệ ở lại đây thật sự quá nguy hiểm, không biết bao giờ Lạc Nguyệt lại khống chế ta, để ta làm đệ bị thương. Ta không thể đảm bảo lần sau, rất có thể là còn nhiều lần nữa, lần nào cũng có thể nhẹ tay.”
Bạch Ngọc Đường cũng kiên định nói: “Tàn Dương, huynh biết đệ là người không chịu khổ thì không chịu được mà. Đệ sẽ không để huynh ở lại một mình. Đệ không sợ bị thương, nếu sợ, đệ đã không tới đây.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Tiểu Bạch, nhưng mà…”
Bạch Ngọc Đường không để y nói tiếp, ngắt lời: “Huynh có nói gì thì đệ cũng không rời khỏi đây một mình đâu. Tàn Dương, nếu như đệ đi, Lạc Nguyệt nhất định sẽ hoài nghi huynh, như vậy huynh sẽ gặp nguy hiểm.”
Quy Không Tàn Dương thấy không thể khuyên được Bạch Ngọc Đường, đành phải để hắn ở lại.
Nào ngờ sau đó cứ vài ngày Lạc Nguyệt lại tới một lần. Dù cho lần nào Quy Không Tàn Dương cũng đều hết sức hạ thủ lưu tình, nhưng sau hai, ba lần, Bạch Ngọc Đường vết thương chồng chất vết thương, rơi vào trạng thái thoi thóp.
*
Gần mười ngày không nhận được chút tin tức nào của Bạch Ngọc Đường, đám người phủ Khai Phong đã rơi vào trạng thái khủng hoảng. Bạch Vân Thụy cũng không bình tĩnh nổi nữa, mặc dù cậu tin chắc phụ thân vẫn còn sống, nhưng không tận mắt nhìn thấy phụ thân, cậu không thể nào yên lòng.
Vì vậy, lúc trời tối, Bạch Vân Thụy không thể kiên nhẫn thêm được nữa, xin Lô Phương cho phép mình lên núi dò la. Đương nhiên Lô Phương không đồng ý. Để một đứa nhỏ mới xuất sư, chưa trải qua mưa gió giang hồ một mình lên núi Âm, đây không phải là chuyện hết sức hoang đường sao? Cho dù muốn đi cũng phải là người lớn đi. Bạch Vân Thụy lại đưa ra một loạt lý do: Bạch Ngọc Đường là phụ thân cậu, cậu không đi thì ai đi? Đây là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai, Quy Không Tàn Dương là trưởng bối của cậu, dù thế nào cũng sẽ không làm hại cậu. Lý do thứ ba, đây là cơ hội để cậu rèn luyện, nếu như cậu không rèn luyện, thì mãi mãi chỉ là một đứa nhỏ chưa trải qua mưa gió giang hồ. Triển Chiêu cũng góp lời thuyết phục Lô Phương, dù sao y đã từng qua độ tuổi này, cũng rất hiểu tâm trạng của đứa nhỏ. Lại nói thêm để đồ đệ Sở Thành Hi đi cùng.
Thứ nhất là huynh đệ tình thâm, thứ hai là đứa nhỏ Bạch Vân Thụy này không ngừng cầu khẩn, thứ ba có Triển Chiêu thuyết phục, lại phái Sở Thành Hi đi cùng, tuy Lô Phương vẫn còn trăm ngàn lo lắng, nhưng không thể không đồng ý.
Đây là lần thứ hai hai người sóng vai hành động. Sau lần liên thủ đấu với Lạc Nguyệt, hai người đều kính nể bản lĩnh của đối phương, cũng thêm chút thấu hiểu không cần nói ra lời. Khi biết lại có cơ hội sóng vai chiến đấu, cả hai đều vui mừng, nhất thời quên mất Quy Không Tàn Dương và Lạc Nguyệt đáng sợ thế nào.
Đất tuyết Hồ Thiên phương bắc trời tối sớm. Trời vừa tối, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng. Bạch Vân Thụy vẫn một thân tuyết trắng giống phụ thân của mình, Sở Thành Hi thì cả người đen nhánh. Hai người đều mặc trang phục bó gọn, hông đeo trường kiếm, anh tuấn vô cùng. Triển Chiêu nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, không kiềm được mà nhớ lại bản thân và Bạch Ngọc Đường hai mươi năm trước. Lúc ấy hai người bọn y cũng mới quen không lâu. Triển Chiêu được phong làm Ngự Miêu, Bạch Ngọc Đường tâm cao khí ngạo không phục, náo Khai Phong, trộm tam bảo, làm loạn đến trước mặt Hoàng đế. Sau đó, Ngũ Thử đều quy thuận phủ Khai Phong, y và Bạch Ngọc Đường thuận theo tự nhiên mà trở thành cộng sự ăn ý. Sau đó nữa, xảy ra rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn, có Trùng Tiêu lâu, có lời đồn, vân vân. Nhiều đến mức đến cả Triển Chiêu trí nhớ sâu xa cũng không thể nhớ hết.
Đợi mãi mới đến nửa đêm, hai người nóng lòng chuẩn bị xuất phát. Nhóm người Lô Phương không yên lòng, dặn đi dặn lại là nhất định phải cẩn thận, không đánh được thì phải lui, tuyệt đối đừng để mình bị thương.
Nghe xong lời dặn dò của Lô Phương, sau khi xác định phương hướng, hai người chạy lên núi Âm. Cả hai đều chưa thỏa mãn với cuộc tỷ thí khinh công lần trước, lần này tuy là sóng vai cứu người, nhưng cũng mang tâm trạng hơn thưa, cả hai đều không muốn đối phương vượt trước mình.
Nói cũng kỳ lạ, suốt quãng đường, hai người không gặp bất cứ thủ vệ nào, bình lặng đến khác thường, dường như không tồn tại bất cứ thứ gì, chỉ có hai thiếu niên hăng hái tỷ thí. Mặc dù trong lòng cả hai đều tràn ngập nghi vấn, nhưng việc đến nước này cũng chỉ có thể tiếp tục xông tới trước.
Khi hai người tới một căn nhà giữa sườn núi, vừa đứng vững, liền bị một đám người cầm đuốc bao vây bốn phía. Thoáng chốc, sân nhà tối đen bị ánh lửa chiếu sáng như ban ngày. Hai người vốn đã thích ứng với bóng tối, bị ánh sáng đột ngột bừng lên làm cho chói mắt, vội nhắm mắt điều tiết. Đến khi hai người thích ứng được với ánh sáng, mở mắt ra, trước mắt đã xuất hiện thêm một người mặc áo xanh.
Bạch Vân Thụy lập tức nhận ra người này chính là người mặc áo đen đã giao đấu với bọn cậu ngày đó, khẽ huých Sở Thành Hi, ghé vào lỗ tai cậu, hạ giọng nói ra suy đoán của phụ thân.
Tuy Bạch Vân Thụy đã hạ giọng nhưng sao có thể giấu diếm được Lạc Nguyệt võ công đã đạt đến trình độ tuyệt hảo? Lạc Nguyệt cười to nói: “Không sai, tại hạ chính là Lạc Nguyệt, sư đệ của Quy Không Tàn Dương. Không ngờ, Bạch Ngọc Đường mười năm không xuất hiện trong giang hồ vẫn không hề quên giang hồ.”
Sở Thành Hi nghe hắn tự nhận là Lạc Nguyệt, vội hỏi: “Xin hỏi Lạc Nguyệt tiền bối, có phải Bạch thúc ở trên núi không?”
Lạc Nguyệt không thèm để hai đứa nhỏ vào mắt, thừa nhận: “Không sai, Bạch Ngọc Đường đúng là ở trên núi.”
Sở Thành Hi biết nếu như giao chiến với Lạc Nguyệt, dù hai người bọn cậu có liên thủ cũng không chiếm được lợi thế, cười nói: “Đội ơn tiền bối cho biết tin, bọn vãn bối cáo từ.” Nói xong kéo Bạch Vân Thụy, ý bảo rút lui trước, trở về nghĩ cách sau.
Bạch Vân Thụy lại không đi theo, chắp tay nói: “Cầu tiền bối cho vãn bối được nhìn thấy gia phụ.”
Lạc Nguyệt ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Các ngươi cho rằng núi Âm là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn gặp là gặp?” Nhưng sau đó giọng điệu của Lạc Nguyệt lại hòa hoãn, nói lái sang chuyện khác: “Ở xa tới là khách, lại là hậu sinh, ta sẽ cho các ngươi gặp Bạch Ngọc Đường. Nhưng, các ngươi phải ở lại cùng hắn.”
Sở Thành Hi nói: “Binh thư có câu: ‘Hai nước giao chiến không chém sứ thần’ hôm nay tuy không phải hai nước giao chiến, nhưng cũng không nên giữ chúng ta lại! Nếu không lệnh sư huynh Quy Không Tàn Dương biết ăn nói với giang hồ thế nào?”
Lạc Nguyệt có chút không kiên nhẫn, cả giận nói: “Ăn nói với giang hồ thế nào là chuyện của Quy Không Tàn Dương. Dù thế nào hôm nay các ngươi cũng không thể rời đi. Trừ phi có thể chạy thoát khỏi tay ta. Còn không mau đưa tay chịu trói!”
Bạch Vân Thụy biết hôm nay đánh với Lạc Nguyệt một trận là điều không tránh khỏi, vì vậy đứng sóng vai với Sở Thành Hi, rút kiếm ra khỏi vỏ. Sở Thành Hi cũng rút kiếm, phối hợp với Bạch Vân Thụy tạo thành tư thế hợp tác chiến đấu.
Lạc Nguyệt cười to nói: “Ha ha… Con thú bị vây còn chiến đấu, huống chi là hai thiếu niên tâm cao khí ngạo! Các ngươi lên trước, ta cho các ngươi ba chiêu.”
Hai thiếu niên nhìn nhau, cũng không cần nói gì, chia nhau tấn công. Lạc Nguyệt xoay người, lấy kiếm từ trong tay thủ hạ sau lưng, đỡ trái đỡ phải. Hai thiếu niên thấy chia ra tấn công không có tác dụng, liền hai kiếm cùng đâm tới. Kiếm pháp của Sở Thành Hi vung lên chém xuống, khí thế mạnh mẽ; kiếm pháp của Bạch Vân Thụy mây trôi nước chảy, trong tiêu sái phóng khoáng ẩn chứa sát khí. Hai kiếm pháp một cương một nhu, phối hợp với nhau vốn là vạn người khó đấu. Nhưng hai thiếu niên mới phối hợp với nhau lần đầu, chưa quen tiết tấu của nhau, lãng phí rất nhiều cơ hội, còn bị kiếm của Lạc Nguyệt phá giải, không ra chiêu thức gì.
Ngay khi hai thiếu niên cùng bày ra tuyệt học lại bị đánh cho tan tác ngã xuống, một người cao lớn mặc áo đen bịt mặt đột nhiên xuất hiện! Người áo đen đánh thẳng tới chỗ Lạc Nguyệt, giao đấu với hắn! Cuộc giao đấu này hai thiếu niên tuyệt đối không thể sánh bằng. Chiêu thức của hai người lộ rõ dương cương, động tác lại rất nhanh, đến cả đám thủ hạ của Lạc Nguyệt cũng không thể phân rõ ai với ai, chớ nói chi đến hai thiếu niên thấy cảnh này đã tròn mắt há miệng.
Đột nhiên, hai người nọ chợt đứng lại, thân hình vững như đá, không hề nhúc nhích, quan sát đối phương, muốn tìm ra sơ hở của đối phương. Thế nhưng, cao thủ giao đấu, sao có thể dễ dàng để đối phương tìm ra sơ hở của mình?
Đột nhiên, hai người không hẹn mà cùng trượt sang bên trái một bước, rồi lại bước tới trước một bước, vung tay tung chưởng! Sức lực hai người ngang nhau, không ai lui về phía sau nửa bước, cứ thế giằng co…
Bất thình lình, một vật màu đen từ trong ngực người mặc áo đen bịt mặt trượt ra ngoài, dường như là một lệnh bài, trên đó có khắc hình sói. Lạc Nguyệt và Bạch Vân Thụy đứng gần đều thấy rõ lệnh bài kia, bất ngờ thốt lên. Nhưng, Lạc Nguyệt hô: “Hoàng đệ điện hạ!”, còn Bạch Vân Thụy lại gọi “Gia Luật Triêu Phong!”
Đương nhiên, đã biết thân phận của người nọ, Lạc Nguyệt liền thu tay.
Gia Luật Triêu Phong kéo khăn bịt mặt xuống, để lộ khuôn mặt kiên nghị. Khuôn mặt này, ngoại trừ màu da rám nắng và đôi mắt hẹp dài, không nhìn ra đặc điểm nào của người Khiết Đan. Có điều, y rất cao, hơn cả Bạch Ngọc Đường đã thuộc hàng cao so với người Hán. Y cúi người nhặt lệnh bài lên, lạnh lùng nói với Lạc Nguyệt: “Nếu đã biết thân phận của ta còn ở đây làm gì? Nói lại với chủ tử ngươi, hai thiếu niên này ở chỗ ta, hắn có ý kiến thì đến gặp ta. Cút!”
Nghe xong lời này của Gia Luật Triêu Phong, Lạc Nguyệt chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Vân Thụy và Sở Thành Hi, rồi không cam lòng mà dẫn người của mình rời đi.
Gia Luật Triêu Phong như không nhìn thấy Sở Thành Hi đang sững người đứng bên cạnh, đi tới trước mặt Bạch Vân Thụy, hỏi: “Ngươi là con trai của Tiểu Bạch?”
Bạch Vân Thụy gật đầu, nói: “Vâng, Gia Luật bá bá.”
Gia Luật Triêu Phong nghe thấy tiếng gọi ‘Gia Luật bá bá’, bật cười hỏi: “Phụ thân con từng nhắc ta với con hả?”
Bạch Vân Thụy có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của y: “Vâng, cha từng kể đại khái về chuyện của mọi người năm xưa.”
Gia Luật Triêu Phong cảm kích vì Bạch Ngọc Đường không coi y là dị tộc. Thật ra, với tính cách nhiệt tình, hào phóng của Bạch Ngọc Đường, hắn kết giao bằng hữu vốn chẳng để tâm ngươi là người nào, chỉ cần tính cách hợp nhau là được. Hắn là người hào sảng đương nhiên sẽ làm những chuyện hào sảng, thật là Gia Luật Triêu Phong lo nghĩ nhiều rồi.
Im lặng một hồi, Gia Luật Triêu Phong hỏi: “Tiểu Bạch đâu? Sao đệ ấy có thể yên tâm để hai thiếu niên xông lên núi Âm vào ban đêm thế này? May mà chạm mặt Lạc Nguyệt, nếu như là Quy Không Tàn Dương, ta cũng không biết có thể giúp các con không.”
Bạch Vân Thụy nghe đến đây, không cách nào che giấu nổi lo lắng trong lòng nữa, nói: “Cha con nhận lời mời của Quy Không Tàn Dương lên núi Âm, đã gần mười ngày không có tin tức, cho nên chúng con mới lên núi Âm để dò la.”
Sau đó, cậu kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện Bạch Ngọc Đường nhận được thư mời cho Gia Luật Triêu Phong nghe.
Sở Thành Hi không biết lai lịch của Gia Luật Triêu Phong, chỉ biết y là Hoàng đệ Liêu quốc, thấy Bạch Vân Thụy kể toàn bộ sự việc cho Gia Luật Triêu Phong, không kiềm được mà sốt ruột, thầm mắng Bạch Vân Thụy hồ đồ, sao có thể nói hết mọi chuyện cho người rất có thể là địch như thế.
Nhưng cậu lại không biết tính toán của Bạch Vân Thụy. Đứa nhỏ thông minh này đã suy đoán được tám, chín phần mười nguyên do sự việc năm xưa, cậu cố tình kể hết mọi chuyện cho Gia Luật Triêu Phong không chỉ bởi vì trước mắt Gia Luật Triêu Phong là người có năng lực trợ giúp phụ thân của cậu nhất, mà cũng muốn chứng thực suy nghĩ của mình từ phản ứng và hành động của Gia Luật Triêu Phong.
Gia Luật Triêu Phong nghe xong chuyện của Bạch Ngọc Đường, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm: “Không ngờ ta vội vã đuổi tới mà vẫn không kịp. Con trai, giờ con đang ở nơi nào? Chuyện cứu Tiểu Bạch cứ giao cho ta.”
Bạch Vân Thụy thi lễ, nói: “Đa tạ Gia Luật bá bá. Chúng con hiện ở tại thị trấn dưới chân núi, cùng bốn vị bá bá, nam bắc nhị hiệp, cùng vài người khác.”
Gia Luật Triêu Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhiều người như vậy sao? Tạm thời ta vẫn chưa muốn để nhiều người biết ta tham dự vào chuyện này. Vân Thụy, con có cách nào không để người khác phát hiện ra không?”
Bạch Vân Thụy nói: “Muốn giấu diếm nhiều người như vậy không dễ dàng.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Thế này đi, ba ngày sau con đến chỗ ta nhận tin tức! Ba ngày, có lẽ đủ để ta dò la Quy Không Tàn Dương. Đây là bản đồ chỗ ta, chung quanh có thể có thủ vệ, cẩn thận một chút.” Nói xong, y đưa cho Bạch Vân Thụy một mảnh giấy nhỏ, xem ra trước lúc đến đã có chuẩn bị.
Bạch Vân Thụy nhận mảnh giấy, nói: “Đa tạ Gia Luật bá bá, làm phiền bá bá rồi.”
Gia Luật Triêu Phong buồn bã nói: “Chuyện này ít nhiều cũng có liên quan tới ta. Sau này cha con sẽ giải thích cho con hiểu. Vân Thụy, con hãy nhớ, không được nói với bất cứ ai khác về việc ta tham dự vào chuyện này. Còn cả ngươi nữa.” Y quay sang Sở Thành Hi, nghiêm nghị nói: “Mặc dù ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi đi cùng Vân Thụy, cho nên ta không phòng bị ngươi. Tốt nhất là ngươi giữ bí mật cho ta, nếu không ta cũng không lường trước được hậu quả đâu. Hai đứa về đi. Vân Thụy, ba ngày sau đến chỗ ta nhận tin tức.”
Bạch Vân Thụy đáp ‘Vâng’, đang định rời đi, Gia Luật Triêu Phong chợt gọi cậu lại, do dự hỏi: “Vân Thụy… Cha con… Cha con đưa chuột bạch ngọc không rời người cho ai?”
Bạch Vân Thụy thấy y do dự, đang tò mò y sẽ nói gì tiếp theo, không ngờ y ngập ngừng hồi lâu lại chỉ hỏi một câu không quan trọng thế này. Chuột bạch ngọc không rời người của phụ thân? Có thứ đó sao? Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Gia Luật Triêu Phong đã đi xa rồi…
Sở Thành Hi thấy Gia Luật Triêu Phong đã đi xa, nói: “Đệ thật là, sao có thể nói hết sự việc cho một người Liêu như vậy?”
Bạch Vân Thụy biết Sở Thành Hi hoàn toàn không biết gì về chuyện năm xưa, mà chuyện này không thể nói rõ trong một, hai câu, cho nên để mặc cậu thắc mắc, cười nói: “Lúc này bá bá ấy là người duy nhất, cũng là người có khả năng giúp chúng ta nhất. Nghe bá bá ấy không sai đâu. Tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết chuyện chúng ta đã gặp bá bá ấy.”
Sở Thành Hi nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ ta nên nói cho sư phụ biết. Mặc dù ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng sư phụ nhất định biết. Chuyện này nên cho sư phụ biết, bởi vì người cũng lo lắng cho Bạch thúc như đệ vậy.”
Bạch Vân Thụy nghe xong, lòng khẽ thắt lại. Không sai, Triển Chiêu cũng lo lắng cho phụ thân giống như cậu, mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận. Cậu vốn định ngầm đồng ý, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một câu phụ thân từng nói: ‘Gia Luật Triêu Phong mang muội muội của Triển Chiêu đi’, cho nên do dự nói: “Làm vậy không ổn lắm. Gia Luật bá bá nói không được nói cho bất cứ ai, nếu không sẽ không thể lường trước hậu quả.”
Sở Thành Hi kiên quyết nói: “Nhất định phải nói cho sư phụ. Ít nhất chúng ta không hiểu y, lỡ như bị y lừa, không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Bạch Vân Thụy bất lực nói: “Nếu như ngươi kiên quyết muốn nói cho Triển đại nhân thì cứ nói đi! Chúng ta cũng nên quay về rồi…”
Những lời này của hai thiếu niên bị hai người khác nghe toàn bộ.
Một người là Gia Luật Triêu Phong, y chưa đi xa mà đứng lại trong cánh rừng gần đó. Mặc dù y sớm đã nhận ra Sở Thành Hi ắt có quan hệ với Triển Chiêu từ trong chiêu kiếm của cậu, nhưng dù sao Triển Chiêu vẫn chưa cho phép chuyện giữa y và Tiểu Điệp, Sở Thành Hi cũng không biết chuyện năm đó, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Một người khác chính là Quy Không Tàn Dương nghe được tin nên vội chạy tới. Y tới trước Gia Luật Triêu Phong, nhưng lúc hai thiếu niên gặp nạn, Gia Luật Triêu Phong lại ra tay trước, cho nên y không hiện thân. Nhìn thấy Bạch Vân Thụy, y như nhìn thấy Bạch Ngọc Đường của thời niên thiếu. Lúc mới quen biết Bạch Ngọc Đường, cả hai mới ở độ tuổi của Bạch Vân Thụy. Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã gần hai mươi năm trôi qua, hết thảy đều thay đổi. Thứ duy nhất không thay đổi, có lẽ là tình nghĩa giữa y và Bạch Ngọc Đường? Hiện tại, Tiểu Bạch vì y mà vết thương chồng chất, hơi tàn thoi thóp. Nghĩ tới đây, y lại cảm thấy ưu sầu. Cứ tiếp tục thế này không phải là cách, không biết lần tới y có thể giữ lại một tia ý chí, khống chế mình không đánh chết Bạch Ngọc Đường hay không.
Nói cũng kỳ quái, Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong biết nhau, lại đều là bạn tốt của Bạch Ngọc Đường, vậy mà y không nhận ra đối phương. Nếu không phải Bạch Vân Thụy gọi ‘Gia Luật Triêu Phong’, Quy Không Tàn Dương cũng không biết người trước mắt chính là Gia Luật Triêu Phong. Vốn tưởng rằng có thể dò la chút tin tức từ Gia Luật Triêu Phong, nhưng nghe xong lời của Gia Luật Triêu Phong, y lại càng mơ hồ.
Bạch Vân Thụy và Sở Thành Hi không biết người liên quan đến sự sống chết của người thân của mình đang ở gần, nếu như bọn cậu biết, nếu như Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong có thể gặp nhau sớm hơn, hóa giải hiểu lầm, có lẽ sự việc sẽ khác. Nhưng con người vốn không thể khống chế được vận mệnh, tất cả ‘nếu như’ đều không thể xảy ra, cho nên tất cả đều không thay đổi.
Khi hai thiếu niên trở về nơi đám người phủ Khai Phong đang ở thì trời đã tảng sáng. Nghe lời căn dặn của Gia Luật Triêu Phong, Bạch Vân Thụy chỉ nói bọn cậu đã tìm trên núi một vòng, không thu được bất cứ tin tức gì. Mọi người chỉ nghi hoặc, chứ không nghi ngờ Bạch Vân Thụy nói dối.
Sở Thành Hi kéo Triển Chiêu ra một góc, kể lại chuyện gặp Gia Luật Triêu Phong cho y. Triển Chiêu nghe nói Gia Luật Triêu Phong trở lại, còn tham dự vào chuyện này, trên mặt thoáng hiện vẻ khó nói rõ thành lời, sau đó bình tĩnh trở lại, tỏ vẻ đồng ý với cách nghĩ của Bạch Vân Thụy, lúc này Gia Luật Triêu Phong là người duy nhất, có khả năng cứu Bạch Ngọc Đường nhất.
*
Gia Luật Triêu Phong trở lại biệt viện, vào phòng ngủ, thấy ái thê Tiểu Điệp vẫn ngủ say chưa tỉnh, liền mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Tiểu Điệp. Vốn định nghỉ ngơi một lát rồi đi giải quyết chuyện của Bạch Ngọc Đường, không ngờ y trằn trọc hồi lâu vẫn không thể ngủ, chẳng những không ngủ còn đánh thức Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy trượng phu đã nằm bên người, vội hỏi: “Sao rồi? Có gặp được Bạch đại ca không?”
Gia Luật Triêu Phong thở dài, kể nói sự việc cho Tiểu Điệp nghe.
Tiểu Điệp nghe xong, thở dài: “Không ngờ sự việc lại rắc rối như vậy. Đại ca sắp xếp Lạc Nguyệt, lại gài bẫy Bạch đại ca, đây là một âm mưu lớn! Triêu Phong, chàng đã hứa với ta, sẽ không làm chuyện nguy hại tới Đại Tống nữa.”
Gia Luật Triêu Phong đưa tay nhẹ ôm Tiểu Điệp, nói: “Tin tưởng ta, chuyện ta đã hứa, ta quyết không làm trái. Nhưng đại ca giấu ta chuyện này, thật sự khó hiểu.”
Tiểu Điệp an ủi: “Có lẽ đại ca biết chàng quyết định đứng ở phía trung lập, cho nên không muốn chàng tham dự vào!”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Không, dù huynh ấy biết ta đứng ở phía trung lập cũng sẽ tìm đủ mọi cách thuyết phục, để ta tham gia vào. Dù ta không đứng ra, huynh ấy nhất định sẽ khiến ta đưa ra ý kiến. Nhưng lần này đại ca lại không hề nói với ta, thật kỳ lạ. Nếu như không phải trong triều có người của ta, ta thật sự sẽ không hề hay biết chuyện này. Tiểu Điệp, nói thật, ta vốn hạ quyết tâm đứng ở phía trung lập, nhưng…” Nói đến đây, thấy Tiểu Điệp lại căng thẳng, không kiềm được bật cười, nói tiếp: “Đại ca không nói cho ta, chính là không coi ta như người một nhà, huống chi huynh ấy còn hại Tiểu Bạch, cho nên, lần này ta phải giúp Tiểu Bạch.”
Tiểu Điệp nghe đến đây mới thở phào một hơi. Nhớ lại binh biến mười sáu năm trước, nàng thấy sợ, sợ Gia Luật Triêu Phong tham dự vào sẽ khiến chuyện xưa tái diễn. Nàng biết oan gia
[1] này của nàng hoàn toàn có năng lực khiến thiên hạ đại loạn. Điều chỉnh tâm trạng, Tiểu Điệp nói: “Cảm ơn chàng, Triêu Phong. Thật ra cũng không cần phải giúp Bạch đại ca. Khiến chàng bất trung với quốc gia của chàng, thật không hay.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Gì mà quốc gia của ta, bọn họ vốn không coi ta là người một nhà. Hiện tại đại ca không cho ta tham dự vào việc này, rõ ràng là không tin ta!”
Tiểu Điệp an ủi: “Chàng đừng suy nghĩ cực đoan như vậy. Triêu Phong, ta biết, bởi vì thân thế của chàng mà triều đình đối xử bất công với chàng, nhưng không phải ai cũng như vậy. Đại ca luôn coi chàng là đệ đệ ruột thịt. Chàng xem đại ca tốt với chúng ta biết bao, như vậy còn không coi chàng là người một nhà hay sao? Chỉ vì huynh ấy không để chàng tham dự vào một vài việc, không có nghĩa là huynh ấy không tin tưởng chàng. Có lẽ huynh ấy không muốn chàng phải khó xử. Không phải huynh ấy giao rất nhiều việc quan trọng cho chàng hay sao? Triêu Phong, có lẽ xuất thân đã gây ra cho chàng tổn thương rất lớn, chàng cảm thấy mọi người đều không tin mình, nhưng chàng không thể mãi suy nghĩ như vậy. Đừng quên…”. Đọc tг𝓾𝒚ện tại ﹍ 𝑻R𝓾𝐌 𝑻R𝗨Y𝖾𝑵.V𝑵 ﹍
Gia Luật Triêu Phong cười nói: “Đương nhiên ta nhớ. ‘Cứng quá sẽ gãy’, Tiểu Điệp, nàng nói có lý. Nhưng ta cũng có lý do giúp đỡ đám người Tiểu Bạch. Thứ nhất, Tiểu Bạch là bạn ta, ta không cho phép bất cứ ai làm hại đệ ấy. Nếu có người làm hại đệ ấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua. Thứ hai, mẫu thân của ta là người Hán, ta có một nửa huyết thống tộc Hán, lần trước đã giúp Khiết Đan, lần này cũng nên giúp người Hán. Thứ ba, ta vì lời hứa của nàng, hơn nữa ta yêu nàng, đây là lý do quan trọng nhất.”
Tiểu Điệp nở nụ cười ngọt ngào, vẫn thanh tú động lòng người như hai mươi năm trước: “Triêu Phong, cảm ơn chàng. Có sự trợ giúp của chàng, tin chắc Bạch đại ca nhất định sẽ chuyển nguy thành an, vượt qua tất cả khó khăn.”
Gia Luật Triêu Phong cười nói: “Nàng không cần cảm ơn ta. Ta cũng vì Tiểu Bạch.”
Tiểu Điệp cười nói: “Bất kể là ai cảm ơn chàng, quan trọng nhất là chàng giúp chúng ta. Triêu Phong, chàng định làm thế nào?”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Có thể làm thế nào nữa? Tìm Quy Không Tàn Dương đòi người!”
Tiểu Điệp nói: “Đòi thế nào? Chàng sẽ không đánh nhau với Quy Không Tàn Dương đấy chứ?”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Bây giờ ta vẫn là Hoàng đệ Liêu quốc, chỉ cần bọn họ thừa nhận thân phận này của ta là được. Tiểu Điệp, nàng yên tâm, ta sẽ không ra tay với Quy Không Tàn Dương. Nàng cũng thật quan tâm Quy Không Tàn Dương nha?” Triêu Phong trêu chọc Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp nói: “Chàng quên rồi sao, huynh ấy là bạn của Bạch đại ca. Ta đương nhiên lo lắng cho huynh ấy. Năm đó huynh ấy… Thôi, không nói nữa, chuyện đã qua rồi.”
Gia Luật Triêu Phong lại ra vẻ tò mò hỏi: “Năm đó thế nào? A, ta biết rồi, năm đó hắn cũng là người ái mộ nàng?”
Tiểu Điệp đỏ mặt, nói: “Chàng thật là xấu, biết rõ còn cố hỏi. Thật ra ta… Huynh ấy…” Nàng vốn định nói cho Gia Luật Triêu Phong biết mấy tháng trước Gia Luật Tông Chân mượn biệt viện của y mở tiệc chiêu đãi Quy Không Tàn Dương, đồng thời mời nàng tiếp khách, nhưng lo ngại gần đây Gia Luật Triêu Phong có khúc mắc với Gia Luật Tông Chân cho nên không nói ra.
Gia Luật Triêu Phong thấy Tiểu Điệp ấp úng, cho rằng nàng muốn giải thích gút mắc tình cảm với Quy Không Tàn Dương mười sáu năm trước, cười ngăn cản nàng: “Tiểu Điệp, nàng không cần nói nữa, ta hiểu, sự thật có thể nói rõ tất cả, lòng của nàng đã thuộc về ta, không phải sao?”
Tiểu Điệp biết y hiểu sai, lại không thể nói rõ, đành để y tiếp tục hiểu lầm.
Trong lúc Gia Luật Triêu Phong và Tiểu Điệp đang nhắc tới Quy Không Tàn Dương, Quy Không Tàn Dương cũng đang cùng Bạch Ngọc Đường bàn về y.
Quy Không Tàn Dương khó nén kinh ngạc nói: “Tiểu Vân lên núi tìm đệ bị Lạc Nguyệt phát hiện, ta định ra mặt cứu thằng bé thì lại bị Gia Luật Triêu Phong đoạt trước một bước. Thật là kỳ quái, sao Gia Luật Triêu Phong lại xuất hiện ở đây?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ nhớ mang máng y từng nói với con mèo ngoan cố kia rằng Gia Luật Tông Chân xây cho y một biệt viện trên núi Âm, hẳn là y đang ở đó.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Ta không phải nói đến việc y xuất hiện trên núi Âm, mà muốn nói tình huống này rất kỳ quái. Y là người Khiết Đan, sao lại giúp Tiểu Vân và đứa nhỏ kia.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Giúp Tiểu Vân đương nhiên là nể mặt đệ. Thật ra Gia Luật Triêu Phong cũng giống huynh và đệ, tính tình hào sảng, hành xử phóng khoáng, không chút câu nệ. Hôm nay y không chỉ giải vây giúp Tiểu Vân, còn giúp huynh một việc lớn.”
Quy Không Tàn Dương nói: “Y xông ra giúp Tiểu Vân trước, khiến ta không cần hiện thân, không để lộ sơ hở, đâu đáng là việc lớn?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đó đương nhiên chỉ là việc nhỏ. Không phải huynh nghe thấy y nói muốn giúp Tiểu Vân cứu đệ sao? Đây chính là việc lớn y giúp huynh đó. Một khi Gia Luật Triêu Phong làm loạn có thể làm cho long trời lở đất. Nếu y đã ngầm trợ giúp chúng ta, chúng ta có thể thông qua y tìm thuốc giải cho huynh. Nếu không tìm được, cũng có thể tìm ra chút manh mối từ con mèo ngoan cố kia. Nếu như may mắn, huynh còn có thể gặp lại muội ấy. Như vậy, dù muội ấy không phải là người hạ độc, muội ấy cũng có thể giúp huynh giải trừ khống chế. Đây không phải là việc lớn sao?”
Quy Không Tàn Dương cười nói: “Đúng vậy, là việc lớn. Tiểu Bạch, cũng là đệ suy nghĩ kín kẽ.”
Editor chú thích:[1] Oan gia: ở đây có ý chỉ người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại rất yêu thương, thường thấy trong hý kịch, dân ca.