Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Triệu Tu Viễn ăn sáng đến một nửa thì chợt nhận ra phụ tá đắc lực Triệu Mẫn của mình không thấy tăm hơi. Quản gia nghe ta hỏi qua mới phát hiện không đúng, gọi người hầu đi xem.

Có vẻ thân thể Triệu Mẫn có vấn đề. Triệu Tu Viễn nghe quản gia báo cáo đã chuyển Triệu Mẫn đến bệnh viện và gác việc này qua một bên.

•••

Mấy nữ nhân viên ngồi tám chuyện gì đó có vẻ rất thú vị. Nghe nói sáng hôm nay có một vụ tự vong khá kì quái. Một cô gái xinh đẹp bị chết rất theo phương thức rất ly kỳ. Đi ra đường mà cũng có thể trượt vỏ chuối té bật ngửa, cổ còn trùng hợp bị tảng đá nhọn đâm thủng khi ngã xuống.

•••

Người ta nói không có so sánh sẽ không có tổn thương.

Triệu Tu Viễn làm việc đều cảm thấy thật không thông thuận. Trợ lý lâm thời cũng không tệ nhưng so sánh với Triệu Mẫn thì lại không có gì đáng coi (Triệu Mẫn thậm chí còn không phải là trợ lý).

Bỗng nhiên cảm thấy mình đem quá nhiều công tác đè lên một người, hèn chi người ta kiệt sức đến thân thể cũng không thể cử động nổi. Triệu Tu Viễn quyết định sắp xếp lại nhân viên, đáng chết việc này bình thường cũng là Triệu Mẫn làm.

•••

Triệu Tu Viễn về nhà, ánh mắt bỗng nhiên không kiềm được chăm chút nhìn tờ giấy nhắn ở trên bàn. Lúc anh đi thì không có thứ này và đây cũng không phải tác phong của quản gia.

Bên trên tờ giấy là thời gian và địa điểm. Nhìn thật đáng ngờ.

Không biết do hôm nay làm việc không thông thuận hay lí do kì quái gì mà Triệu Tu Viễn quyết định đi đến điểm hẹn.

Nhìn lại địa chỉ trong tờ giấy và so sánh nó với ngôi nhà đằng trước, Triệu Tu Viễn không chút do dự đi vào cánh cửa tự động mở kia. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng những thân tại nguy hiểm lâu ngày như Triệu Tu Viễn lại không cảm thấy bất an chút nào, thật đáng sợ.

Tuy bề ngoài ngôi nhà trông không ra gì cả nhưng bên trong diện tích rất rộng rãi. Bố cục chính là một phòng chiếu phim lớn và cách phòng phụ nhỏ hơn cho mục đích khác.

Bên trên ghế đã có vài người ngồi sẵn, Triệu Tu Viễn mắt sắc nhận ra Lâm Y Tình - vợ chưa cưới của mình. Anh đi đến ghế ngồi cạnh nàng và ngồi xuống hỏi thăm.

Mọi người trong phòng nói chuyện rất tự nhiên, có vẻ họ đều bất ngờ được mời đến. Nhưng giống như Triệu Tu Viễn, lí trí đều biết không hợp lý nhưng họ đều không chút do dự đến đây, thật đáng sợ.

Bây giờ mới để ý, mọi người trong phòng đều thật.. sinh đẹp. Kể cả duyệt không thiếu mĩ nhân từ bé như Triệu Tu Viễn cũng không thể phủ nhận mấy người này có gen ưu tú. Hơn nữa khí chất của mọi người đều thật sạch sẽ khiến người không kiềm được sinh ra hảo cảm.

Mọi thứ ngày càng kì quái.

•••

"Chào các bạn nhỏ. Các ngươi đến đây là vì đồng hương của mẫu thân ta nhờ ta giết một người. Cái giá phải trả là bị người quan trọng nhìn hắc lịch sử. Tuy các ngươi cái gì cũng không nhớ rõ nhưng ta làm sao có thể để đứa nhỏ đó chịu ủy khuất đây. Đừng than phiền, người ta cần giết chính là thủ phạm gây ra mạt thế đó~. Vì hòa bình thế giới, các ngươi phải phấn đấu xem cho giỏi nha. Tuy người đã bị giết nhưng làm sống lại cũng rất dễ sao."

Đối với giọng nói nhộn nhạo đầy biến thái phát ra từ TV, mọi người trong phòng đều không kiềm được rùng mình. Nhưng không ai nghi ngờ độ chuẩn xác của nó, thật khó hiểu.

Mọi người ngoan ngoãn tìm thoải mái ghế dựa hay đệm ngồi xuống xem phim.

•••

Ta thật là bối rối.

Một ngày đẹp trời nọ, ta thức dậy. Ta bỗng hiểu ta là ta, ta là 4 tuổi, trẻ mồ côi.. Nhưng trước đó thì không có gì hết. Kí ức trước ngày hôm đó khi ta thực dậy cơ bản là trống rỗng, không phải mơ hồ mà là hoàn toàn không tồn tại. Cứ như ta trống rỗng sinh ra ngay tại khoảng khắc đó, mặc định tồn tại bắt đầu từ "4 tuổi".

Suy nghĩ nhiều là không có tác dụng nên ta cũng không tiếp tục vì nó mà bối rối.

Nhưng thả không suy nghĩ lại khiến ta mơ màng. Rốt cuộc mục đích tồn tại của ta là gì. Ta, một đứa trẻ 4 tuổi suy tư bản chất sinh mệnh gì đó, không kiềm được cảm thấy mê mang.

Ta không hiểu thấu được Triệu gia nhận nuôi để huấn luyện thành nhân viên trung thành với Triệu gia. Ta cũng không để ý lắm, dù sao thì cũng là đổi nơi sinh hoạt, ở trại trẻ hay nơi khác cũng không có gì khác biệt.

Ta - một người bạn nhỏ 4 tuổi, đem giáo viên võ thuật đánh ngã. Dù sao thì thân thể này quá nhỏ xinh, đánh ngã đã là cố hết sức, muốn kiềm chế thì miễn.

Có vẻ việc ta nhỏ nhỏ xinh xinh đánh ngã người trưởng thành trông phá lệ đẹp mắt, có người đi ngang qua đứng lại quan khán.

"Từ nay trở về sau tên của ngươi là Triệu Mẫn." Tên con trai 8 tuổi đó nói sau khi hỏi người bên cạnh thứ gì đó.

Ta, ta không hiểu thấu bị dính lên một cái nữ tính tên. Mà tên trước đó của ta là gì nhỉ?

Ta cũng không nhỏ nhen đến mức phiền não vấn đề tên tuổi.

Khoảng khắc ta nhìn thấy đứa con trai 8 tuổi đó, ta đã hiểu mộng tưởng của mình. Người có khí chất và thần thái như vậy, ta phải trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

# Thật đáng yêu.

# Đứa nào loan đặt tên?

# Ta.

# Ngươi?

# Các chị em, đánh nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play