Ta bị ốm.
Đến cả cao cấp dị năng giả còn có thể bị ốm huống chi thân là phàm nhân ta.
Bị ốm là một loại cực kỳ khó chịu trải nghiệm, nhưng do độ phù hợp với thân thể hạ thấp nên ta thực chất cũng không phải chịu quá nhiều khổ. Chỉ là ta vẫn có thể tinh tế phát hiện thân thể trở nên trì trệ, lần này là vì vật lý phương diện, không phải là tinh thần phương diện.
Thần nói: "Khi bị bệnh thì trùm kín mít ra ngoài chạy nhảy tưng tưng đến ra mồ hôi là được."
Vì thế ta trùm thật dày áo khoác, mặc thoải mái đồ ngủ vác súng ra ngoài thành giết tang thi. Ta cũng muốn cầm đặc chế dao nhỏ cận chiến lắm nhưng ai bảo ta là cái yếu ớt người bình thường lại đang bị ốm đâu. Súng sát thương không bằng dị năng, đổi giá cũng hợp lý.
# Thằng thần này từ đâu chui ra?
# Vốn cảm thấy Mẫn-kun bên ngoài điềm tĩnh, bên trong tự kỷ đã quá bất khả tư nghị, không ngờ anh ấy lại tin thần.
# Có đứa nào biết đó là thần gì không?
# Tui không biết nha.
# Tui cũng vậy.
Ta suy yếu dùng giáo dục quốc phòng tiêu chuẩn tư thế giơ súng, suy yếu bóp cò, tang thi suy yếu ngã xuống sau mỗi viên đạn.
Vui sướng bắn nhau nửa ngày, đạn đều hết một phần ba, mồ hôi ướt đẫm áo khoác bông khiến ta cảm thấy khỏe ra không ít. Quả nhiên lời thần nói không sai, dù cho ta không nhớ là thần nào. Vẫn nên thay một bộ khô ráo, may mà cửa hàng quần áo bên đường vẫn còn hàng.
Tuy khỏe lên thật nhưng an toàn là trên hết, ta đem tinh hạch quăng vào giỏ xe rồi đạp xe về căn cứ.
Vui quá hóa buồn, trên đường về ta gặp trường hợp biến dị ong vs biến dị hoa. Có vẻ giỏ xe đầy ắp tinh hạch của ta cực kỳ thu hút cừu hận, cả hai phe đều phân một bộ phận binh lính chém giết qua.
Ta có thể tưởng tượng được hoạt động nội tâm của chúng.
Ong: Hoa ngày nào cũng có thể hút, nhiều tinh hạch chất lượng cao như thế không phải ngày nào cũng có. Các anh em, thượng!
Hoa: Lũ ong đáng chết ngày nào cũng ăn cắp mật hoa của mị. Hôm nay lại tổn thất cành lá A, B, C rồi. Bên kia có nhiều năng lượng thiệt, mị không nhận lấy thì bất kính.
Ta tuy là một người bình thường, nhưng ta là cái ưu tú người bình thường. Muốn kích phát insect và tentacle tình tiết? Mơ đi.
Ta chuyển hướng điên cuồng đạp xe.
Weeeeeeee~
# Cả chính chủ đều không nhớ thần ở chỗ nào chui ra.
# Cảm giác Mẫn Mẫn thật tùy tiện là như thế nào? Chẳng lẽ do thân thể sắp không chịu nổi nữa?
# Hóa ra ngươi là dạng Triệu Mẫn này.
Khác với sinh mệnh trạng thái đáng ngờ tang thi, xử lý vật sống liền dễ dàng nhiều.
Nhờ có kinh nghiệm mấy lần chết trong nhiệm vụ solo đó, ta đều cầm theo thuốc độc.
Đem thuốc trừ sâu đặc chế (nguyên liệu được đồng nghiệp 14 và phụ nữ một hữu tình cung cấp) văng ra phía sau, một đám ong rớt xuống bị dây leo túm lấy, dây leo.. héo.
Đúng vậy trong thuốc trừ sâu còn trộn lẫn thuốc diệt cỏ, hấp thụ thân thể bị ô nhiễm tất nhiên là có hậu quả. Ta làm sao có thể cho hoa tặng chất dinh dưỡng, có cơ hội đề cao thực lực đâu.
Ta thành công ném mấy cái đuôi.
Có vẻ ta lái xe ngu người rồi, phía trước là tổ ong biến dị..
Ta dùng kĩ xảo chôm một khối mật ong.
Bây giờ nếu có thêm thịt bò nấu với mật ong sẽ thật mềm..
Một con biến dị bò lao tới..
Có chút hối hận không ngồi xe tải ra tới, đành phải buộc con mồi vào yên sau miễn cưỡng chắp vá. Nhưng mà đầu năm nay thiếu xăng a.
Ta phải xuống xe lắp động cơ điện (trong cửa hàng bên đường). May mà hồi đó ta dụ đồng nghiệp 5 dùng kim hệ dị năng làm ra cái xe đạp này, con bò nặng thế mà khung xe vẫn như cũ.
Xe đạp ro ro chạy đến cổng căn cứ, ta một thân mồ hôi liền đem bỏ đồ số hai ướt đẫm. Thân thể nhẹ nhàng, nhiệt độ cũng trở về mức bình thường, hết bệnh. Thần quả nhiên không lừa ta.
# Xem một hồi liền quên thằng nhãi này bị bệnh.
# Muốn bò liền có bò? Khí vận SSS sao?
Quen thuộc tìm nam nhân một cắt thịt, hứa hẹn sẽ mang ăn qua sau khi nấu xong, ta lại bay vào công cuộc nấu nướng.
Thao tác là thế này, thế này, thế này không sai.
Do lần trước nấu cháo làm lực lượng của thịt đều bị tiêu thất, ta dùng đặc thù kĩ xảo tìm một khối Z kim loại có thể giảm bớt năng lượng phiêu dật. Nhờ đồng nghiệp 5 làm cái nồi này quả thật là lựa chọn đúng đắn, mở nắp ra đều có thể cảm nhận thuần khiết năng lượng theo mùi hương ập vào mặt.
Đồng nghiệp 5 cũng rất hài lòng với cống hiến của mình, giờ ăn cơm cứ nhắc nhở mãi.
# Hình tượng của ta trong lòng ngươi là một cái đồ tể?
# Muốn ăn..
# Ngoan, không ăn táo nữa, ăn đào đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT