Làn gió nhẹ nhàng thổi qua cánh cửa sổ của một căn phòng lớn. Đồng hồ đã reo lên từ rất lâu rồi nhưng cô gái đang nằm trên giường vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Tiếng nói của một người phụ nữ lại vang lên.
- "Như Tuyết dậy đi học. Gần đến giờ vào học rồi"
- "Ôi con ngủ quên mất."
- "Đồng hồ kêu từ nãy đến giờ cũng chục lần rồi. Nhanh chuẩn bị mà đi học. Đừng để đầu năm mà đã đi học muộn"
- "Vâng ạ"
Đó là mẹ của cô, bà tên là Kiều Y Nguyệt. Còn cô chính là con gái cưng của gia đình này. Lục Như Tuyết, cô năm nay đã lên lớp 10 không còn là cô bé hay làm nũng bố mẹ như ngày xưa nữa. Dáng người Như Tuyết cực kỳ thon gọn, cô cao 1m63. Mái tóc ngang vai óng mượt, đôi mắt to tròn. Cô có thể gọi là bản sao của bà Kiều Y Nguyệt lúc còn trẻ.
Hôm nay là buổi học đầu tiên của năm học mới. Như Tuyết vì dậy muộn nên mới gấp gáp dậy thay đồng phục để đi đến trường. Cô thay đồng phục xong thì chạy nhanh xuống nhà. Cô lấy vội một ít bánh mì rồi chạy đi luôn.
- "Có cần mẹ nói tài xế đưa con đi học không?"
- "Dạ thôi mẹ ơi, con đi bộ cũng được"
- "Con đi cẩn thận nha"
- "Vâng. Con chào bố mẹ con đi học "
Như Tuyết vừa đi thì Kiều Y Nguyệt lại quay sang nói chuyện với Lục Đình Phong. Hai ông bà thảo luận chuyện về con gái nhỏ.
- "Con bé lúc nào cũng gấp gáp như vậy. Không biết khi nào mới trưởng thành được đây"
Lục Đình Phong là bố của cô nói vợ mình là Kiều Y Nguyệt. Ông và vợ luôn dậy sớm tập thể dục. Vậy nên dù vợ chồng cũng đã có tuổi nhưng vẫn rất là trẻ. Bây giờ ông vẫn thư giãn ngồi uống trà.
- "Ông xã... Anh nói xem... con bé Như Tuyết giống ai vậy chứ. Lúc nào cũng gấp gáp cả"
- "Con bé rất là giống em đấy bà xã à."
- "Em lúc nào cũng dậy sớm mà"
- "Đúng vậy"
- "Anh nói nghe mâu thuẫn quá. Mà Đình Minh đêm qua có về không anh"
- "Không về..."
Như Tuyết chạy từ nhà đến trường cũng vừa kịp lúc. Cô chạy nhanh lên lớp học của mình, Cũng may mắn cô giáo chủ nhiệm chưa đến. Mấy đứa bạn thấy cô hấp tấp như vậy, cũng biết cô dậy muộn rồi.
Âu Dương Ngọc Quyên:
- "Mới có đầu năm mà cậu đã đi muộn"
Lưu Quyền:
- "Đó không phải là điểm đặc biệt của Như Tuyết sao?"
Như Tuyết:
- "Đặc biệt chỗ nào. Tối qua thức khuya nói chuyện với chị dâu nên ngủ muộn"
Giang Kim Nhàn:
- "Chẳng lẽ cậu cũng không cho chị dâu của cậu ngủ"
Như Tuyết:
- "Chị dâu của mình đang ở nước ngoài. Trái giờ biết không hả..."
Âu Dương Chí Bình:
- "Chứ không phải bà thức khuya để xem phim à"
Như Tuyết:
- "No... no... Từ lâu lắm rồi mình chẳng thức khuya xem phim nữa"
Đây chính là những người bạn thân của cô. Hôm nào cũng như vậy, mọi người không đấu khẩu với nhau là ăn không ngon, ngủ không yên. Đây là buổi học đầu tiên của năm học. Giáo viên chủ nhiệm vừa vào lớp đã giới thiệu bản thân, và bầu ban cán sự lớp.
- "Xin chào cả lớp"
Cả lớp đồng thanh nói to:
- "Chúng em kính chào cô giáo"
- "Chào cả lớp. Năm nay cô rất vui... vinh dự vì được làm giáo viên chủ nhiệm và là giáo viên dạy môn toán của lớp chúng ta... Cô rất là mong muốn lớp chúng ta sẽ có những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò"
- "Vâng"
- "Vậy bây giờ chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp nha... Cô sẽ dựa vào điểm để bầu nhé. Và ai có ý kiến thì đứng dậy. Cô đọc đến tên của ai thì người đó nói "CÓ" thật to rồi bước lên trên đây"
Cô Châu bắt đầu đọc tên của các bạn:
- "Lớp trưởng là Âu Dương Ngọc Quyên"
- "Có"
- "Lớp phó học tập: Lục Như Tuyết"
- "Có"
- "Lớp phó kỷ luật: Âu Dương Chí Bình"
- "Có"
- "Lớp phó văn_ thể_ mỹ là Giang Kim Nhàn"
- "Có"
- "Lớp phó lao động: Lưu Quyền "
- "Có"
Cô chủ nhiệm đọc danh sách xong thì cũng không ai dám có ý kiến. Sau buổi học ngày hôm đó, đến bây giờ cũng đã học được một tháng rồi. Trong gần một tháng ngắn ngủi nhưng Như Tuyết luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Như Tuyết ngày nào cũng như ngày nào, giống như được lập trình sẵn các kế hoạch vậy đó. Buổi sáng, dậy từ lúc 6 giờ, ăn sáng xong thì đi đến trường. Vừa đến trường thì phải nhắc nhở các bạn nạp vở bài tập. Buổi chiều cũng như vậy. Còn những ngày được nghỉ, một là cô ở nhà. Hai là cô sẽ đi chơi cùng các bạn trong nhóm. Nhóm của cô gồm có 5 người tất cả: Như Tuyết, Ngọc Quyên, Chí Bình, Kim Nhàn và Lưu Quyền.
Cũng như mọi lần người nói chuyện to nhất chính là Giang Kim Nhàn và Âu Dương Chí Bình. Cả hai cứ như chó với mèo. Cứ gặp nhau là cãi nhau. Âu Dương Ngọc Quyên với Lưu Quyền lại chạy vào can ngăn. Như Tuyết thấy cảnh này của lại bật cười.
Như Tuyết:
- "Được rồi đấy. Sắp vào học rồi đừng để cô giáo nhìn thấy cảnh này"
Giang Kim Nhàn:
- "Không sao? Lâu lắm rồi mình không được đánh nhau với tên đáng ghét này"
Âu Dương Chí Bình:
- "Bà làm như bà không đáng ghét vậy?"
Lưu Quyền:
- "Như Tuyết cậu cứ để hai đứa nó đánh nhau cho chán. Ôi... Âu Dương Chí Bình tôi làm gì mà ông lấy phấn ném vào đầu tôi"
Âu Dương Chí Bình:
- "Nhầm hướng"
Âu Dương Ngọc Quyên:
- "Chí Bình, em xuống khỏi bàn của chị nhanh lên. Nhanh lên đừng để chị phải báo cáo chuyện này với bố mẹ"
Như Tuyết:
- "Mọi người dừng lại đi. Sắp vào học rồi"
Lưu Quyền:
- "Triệu Kim Nhàn xuống khỏi bàn của ông đây. Còn Chí Bình, có ai làm lớp phó kỷ luật mà như ông không"
Âu Dương Chí Bình:
- "Có... tôi đây này. Một ví dụ điển hình luôn"
Như Tuyết:
- "Mọi người cứ cãi nhau tiếp đi. Bây giờ mình đi tìm cô tiếng anh đây"
Âu Dương Ngọc Quyên và Lưu Quyền cũng đứng lên trên ghế để tách hai người đó ra. Mọi người đang chơi vui vẻ với nhau thì cô Châu đột nhiên đi vào. Thế là bốn người đang đứng trên bàn, ghế đứng như tượng luôn. Như Tuyết thì đang đi tìm cô dạy môn anh để lấy đề cho các bạn, nên thoát nạn.
Cô chủ nhiệm:
- "Xuống đây ngay lập tức."
Mọi người đồng thanh:
- "Chúng em xuống ngay cho cô"
- "..."
- "Nhanh đứng thành một hàng ở trên này"
- "Vâng, chúng em đến liền"
Cô chủ nhiệm bắt đầu chất vấn. Đầu tiên chắc chắn là Âu Dương Ngọc Quyên. Vì Âu Dương Ngọc Quyên là lớp trưởng. Sau đó đến các lớp phó.
Cô chủ nhiệm:
- "Ngọc Quyên em thân là lớp trưởng. Không biết khuyên ngăn các bạn."
Âu Dương Ngọc Quyên:
- "Em có ngăn cản các bạn... Nhưng các bạn không nghe lời em nói. Cô không nên vì các bạn như vậy mà nói em không hoàn thành tốt trách nhiệm. Nếu như cô muốn... cô có thể dành chức lớp trưởng này cho các bạn ưu tú hơn. Với lại em cũng không thích làm lớp trưởng"
Cô chủ nhiệm:
- "Chuyện đó nói sau đi. Nhưng mà em cũng không thể nói chuyện với giáo viên của mình như thế"
Âu Dương Ngọc Quyên:
- "Vâng, em biết rồi thưa cô. Cô Là Nhất"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT