Ngọc Mẫn gõ cửa, cô ấy ở bên ngoài văn phòng nghe thấy giọng nói tức giận của Lưu Lâm, không biết đã xảy ra chuyện gì, rất muốn vào trong xem thử.
Lưu Lâm bình tĩnh lại và nói: "Tôi nghỉ việc."
"Cô không muốn chờ Kim Cô tới?"
"Tất nhiên chờ." Lưu Lâm nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lưu Lâm vỗ vỗ cánh tay Ngọc Mẫn an ủi.
Ngọc Mẫn nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi nghỉ việc." Lưu Lâm nói.
Vu Mẫn sửng sốt, nói: "Không được, hiện tại bạn còn phải trả tiền nhà, dù muốn nghỉ việc cũng phải đợi tìm được việc mới. Tôi đi nói chuyện với anh ấy."
Lưu Lâm nói: "Bạn đừng nói gì cả có nói anh ta cũng không tin đâu, Tôi không tin rời công ty này thì tôi sống không nổi. Cùng lắm thì bán nhà. Bà đây đáng lẽ ngay từ đầu không nên cúi đầu thỏa hiệp." "
Ngọc Mẫn thuyết phục: "Anh ấy có khi đôi khi anh rất nóng nảy, làm việc lâu như vậy bạn cũng biết điều đó. Khi anh ấy nhân ra mình sai, nhất định sẽ xin lỗi bạn. Bạn đừng hấp tấp. Hơn nữa, năng lực bạn tốt như vậy tốt, rời đi cũng là một tổn thất cho công ty.
Lưu Lâm lại vỗ vỗ cánh tay của Ngọc Mẫn, thở dài một cái rồi nói: "Đừng nói nữa, Chuyện này là do tôi tự chuốc lấy, bạn vào đừng nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến tôi, nếu không chúng ta đừng làm bạn nữa"
Du Mẫn đi vào, đi vòng ra phía sau Lục Tây Nặc, đấm vai cho anh.
Lục Tây Nặc đặt tài liệu xuống, bắt tay cô ấy và nói: "Em muốn nói giúp cho cô ấy đúng không?"
Ngọc Mẫn nói: "Lưu Lâm không cho em nói bất cứ điều gì về cô ấy. Cô ấy còn nếu em nói sẽ không còn là bạn bè nữa"
Lục Tây Nặc nắm chặt tay phải và đặp xuống bàn hai lần, một nặng một nhẹ. Ngọc Mẫn hiểu thói quen này của anh, mỗi khi có điều gì phiền não hay khó giải quyết, anh ấy sẽ đập tay xuống bàn như hiện tại. Thông thường khi chuyện này xảy ra, cô sẽ luôn im lặng mà không làm phiền anh.
Nửa tiếng sau, Kim Cố đến. Hôm nay là ngày nghĩ, đang ở nhà đọc truyện tranh thì Lục Tây Nặc gọi điện thoại bảo anh lập tức đến công ty mà không giải thích gì, anh còn tưởng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng nên vội vàng chạy tới.
Lục Tây Nặc lại gọi Lưu Lâm vào văn phòng.
Kim Cố hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Lục Tây Nặc gọi Lưu Lâm vào, anh càng bối rối hơn.
Lưu Lâm hỏi anh: "Ai nói với cậu tôi thiếu tiền?"
Kim Cố ngây người một lúc, sau đó xấu hổ gãi gãi đầu, nói với Lục Tây Nặc: "Anh, tại sao anh lại nói cho cô ấy biết?"
Lưu Lâm nói: "Cậu trả lời tôi trước."
Thấy cả cô và Lục Tây Nặc đều không có vẻ gì là đang nói đùa, Kim Cố hoảng sợ, không biết mình đã gây ra rắc rối gì, nói: "Là Tiểu Lý. Cô ấy không có nói chị thiếu tiền mà là keo kiệt, cô ấy nói đến nhà chị ăn chút trái cây chị cũng khó chịu, em biết chị không phải là người keo kiệt, có lẽ bởi vì túi tiền eo hẹp cho nên em mới nói với anh trai muốn anh ấy tăng lương cho chị..."
Cái miệng của Tiểu Lý! Chuyện bé như hạt đậu hạt vừng, qua miệng cô ta đã biến thành địa chấn. Lưu Lâm thực sự cảm thấy lời mẹ nói quả không sai, nên ít tiếp xúc với cô ta thì tốt hơn.
Cô ngắt lời Kim Cố và nói, "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhưng Kim Cố lại tiếp tục nói: "Hôm qua tôi đến nhà chị ăn trưa, tôi hỏi dì, dì nói thực ra là Tiểu Lý quá đáng, ăn xong còn bỏ túi mang về, là do dì không thích, không liên quan gì đến chị."
Lưu Lâm bất mãn nói: "Mẹ tôi thật là, sao chuyện gì cũng nói hết với cậu?"
Kim Cố bật cười. Cũng không biết vì lý do gì mà dì với anh lại cùng một phe.
Lục Tây Nặc nói với anh: "Được rồi, em có thể về, ở đây hết chuyện của em rồi."
Kim Cố ngẩn ra: "Anh gọi em tới chỉ để hỏi chuyện này?"
Lục Tây Nặc nói: "Đúng vậy."
Kim Cố cũng không phải quá ngốc, động não một chút cũng đoán được vấn đề, nói: "Anh không phải vì chuyện này mà phiền đến Lưu Lâm chứ?"
Lục Tây Nặc khó chịu: "Bảo em về thì về đi."
Kim Cố rõ ràng là không phục, nhưng anh chưa bao giờ dám đối đầu với Lục Tây Nặc.
Lưu Lâm nói: "Không có gì, Lục tiên sinh chỉ muốn biết trong hai người chúng tôi ai là người nói dối, chuyện xong rồi, cậu về trước đi."
Sau khi Kim Cố rời đi, Lục Tây Nặc chân thành xin lỗi Lưu Lâm: "Tôi xin lỗi."
Lưu Lâm nói: "Tôi không có gì đáng để xin lỗi. Đơn xin nghỉ việc tôi đã viết xong rồi, bây giờ tôi đi lấy mang sang cho anh ký."
"Tôi cũng nói xin lỗi rồi mà."
Lưu Lâm nhìn anh, khẽ cười một tiếng: "Tôi cũng nói rồi tôi sẽ từ chức."
"Ý của tôi là muốn cô ở lại, có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần hợp lý, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng tốt nhất là không nên rời đi vào lúc này, cách giải quyết này không có lý trí."
"Cũng vì tôi quá lý trí nên hôm nay mới bị anh xúc phạm. Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ thế nào về tôi, anh cho rằng tôi nghèo, làm nhân viên kinh doanh nhiều năm như vậy, sớm đã luyện thành khẩu phật tâm xà, mưu mô thủ đoạn. Anh luôn cho rằng tôi làm Kim Cố nhất định là có mục đích. Nếu tôi tiếp tục ở lại, nói không chừng ngày mai ngày kia hay ngày nào đó, rất có khả năng vì Kim Cố mà tôi lại bị sỉ nhục thêm lần nữa." Lưu Lâm thở một hơi, cười nhạo bản thân rồi nói "Tôi hiểu cảm giác muốn bảo vệ Kim Cố của anh. Nhưng anh nên biết, tôi sẽ không chủ động từ bỏ tình bạn với cậu ấy. Được rồi, anh cần phải nhanh chóng tìm người tiếp quản công việc của tôi, vẫn còn nửa tháng nữa."
Lưu Lâm quay người đi ra ngoài.
Lục Tây Nặc siết chặt nắm đấm của mình sau đó gõ bàn hai lần, một nặng và một nhẹ.
Ngày hôm sau, Lục Tây Nặc mời Lưu Lâm đi ăn trưa, tại nhà hàng KFC ở tầng dưới, anh ấy giúp Lưu Lâm gọi món gà cuộn kiểu Bắc Kinh, bỏng ngô gà, Coca và chocolate Sundae, tất cả điều là những món mà Lưu Lâm yêu thích.
Lưu Lâm nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Là Ngọc Mẫn nói với anh tôi thích những món này?"
"Là Ngọc Mẫn gợi ý, nói cô ăn những món mình thích sẽ dễ dàng bỏ qua cho người mắc lỗi. Đúng rồi, còn có cà phê nữa." Lục Tây Nặc đứng dậy đi đến quầy phục vụ mua cà phê.
Lưu Lâm bắt đầu ăn kem chocolate, sau đó ăn món gà cuộn Bắc Kinh.
Lục Tây Nặc đưa tay ra: "Chấp nhận lời xin lỗi?"
Lưu Lâm bắt tay với anh và mỉm cười. Cô dễ dàng tha thứ cho những người mắc lỗi không phải vì bị mua chuộc bởi những món ăn yêu thích mà chỉ cần đối phương chân thành.
"Vậy, cô sẽ ở lại, phải không?"
"Đó là hai điều khác nhau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT